QUỶ SỰ VÔ TẬN - Trang 157

La Khiết Nhụy nói: "Công viên nước ở ngoại ô thành phố Tân Hà, tên

là hồ Tú Lệ. Cái hồ kia thông với đập chứa nước, bình thường không xả lũ,
nước cũng rất sâu. Chỉ là không nghe nói có người chết đuối, cũng không
có ồn ào gì, có rất nhiều người đến chơi. Ngày đó tôi dẫn Hạo Hạo, đồng
nghiệp dẫn con gái cùng con của họ hàng. Chúng tôi thuê hai con thuyền
đạp vịt..."

Bọn họ đi không đúng thời điểm giữa trưa nắng quá gắt, mấy đứa nhỏ

ồn ào không muốn đi chơi. Các cô chỉ có thể thuê một con thuyền đạp vịt,
hai người cùng đạp vào hồ nước. Trong hồ cũng có rất nhiều người, nhưng
đều nấp vào bóng râm. Các cô sợ trẻ nhỏ bị cảm nắng, cũng đạp về phía có
bóng mát, vừa may nhìn thấy ở một góc xa xa có vách đá, rừng cây tươi tốt,
cực kỳ râm mát.

Thuyền đạp vịt vượt qua vùng nước nắng gắt, lúc đến nơi râm mát thì

da đều bị phơi nắng đỏ ửng lên. La Khiết Nhụy nhìn mấy đứa nhỏ, đều chơi
rất vui vẻ cũng không bị ánh nắng làm rát da. Vì vậy cô yên tâm, muốn lấy
di động ra selfie.

Ngẩng đầu tìm góc độ, chú ý đến mảnh đất này ngoại trừ thuyền của

các cô ra thì không có người khác. Vách đá được hồ nước cọ rửa rất sạch,
trên vách đá cây cối mọc nghiêng, trên mặt nước lá cây lay động hướng về
cùng một phía. Phía trước cách đó không xa có một lỗ hổng rộng chừng ba
thước, bên trong rất âm u, nhìn không thấy ánh sáng.

Lúc đó La Khiết Nhụy tò mò hỏi đồng nghiệp: "Cái hang kia là gì?

Thông tới đâu?"

Đồng nghiệp chỉ chỉ cái hang ở trên vách đá: "Đây là nham thạch,

trước khi là một ngọn núi nhỏ, tích lũy một thời gian mới tạo thành lỗ hổng
kia. Đi vào cái hang này, nghe nói là có thể đến đập nước."

Mấy đứa nhỏ nghe thấy tò mò, liền hỏi đập nước là cái gì.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.