QUỶ SỰ VÔ TẬN - Trang 345

ngoài ý muốn, tôi nhớ rồi! Tôi nhớ ra rồi! Ngày thứ năm chúng tôi ở đây,
nghe bài đồng dao này, trong nhóm có một nữ sinh bị giết, chảy hết máu,
chém đứt tay, bị móc sắt câu vào họng treo ở cửa. Ruột rũ xuống đất, tử
vong không một tiếng động, chết thảm như vậy…”

Đổng Dũng Phong ôm đầu, bởi vì nhớ lại cảnh nữ sinh tử vong mà

chịu kích thích lớn, trở nên ngẩn ngơ.

Dương Nguyên Nhất và Ngô Úy nhìn nhau, hai người đứng trước mặt

Triệu Gia Quang và Đậu Khải Nguyên rồi đi về phía trước. Trong màn
mưa, bảy đứa trẻ dẫm nước mưa thoăn thoắt ngược xuôi, hát đồng dao đến
vang dội.

Bọn chúng thấy hai người Dương Nguyên Nhất bèn dừng lại, lẳng

lặng nhìn vài giây, bỗng nhiên vây quanh hai người đùa vui vừa cười vừa
hát: “Tạo nha tạo, tạo tạo thừng, thi đấu thi đấu chúng ta khéo tay.”

Sau khi hát xong, bảy đứa trẻ dừng lại, mỉm cười cổ quái, nhìn chằm

chằm hai người họ, hỏi: “Anh ơi, anh ơi, hai anh nói xem tay ai khéo
nhất?”

Đổng Dũng Phong ở trong xe nỉ non: “Không, không thể chọn…”

Chọn, sẽ bị nhắm trúng.

Dương Nguyên Nhất mặt lạnh nhạt đứng trước mặt mấy đứa trẻ:

“Không nói thì sao?”

“Không nói?”, “Không nói thì phải làm sao?”, “Tay ai khéo nhất?”,

“Đúng rồi, ai khéo tay nhất?”, “So một lần nữa, chúng ta so một lần nữa.”,
“Ai làm trọng tài?”, “Anh ta làm!”

Mấy đứa trẻ chỉ ngón tay về phía Ngô Úy, sau đó vui sướng hát: “Tạo

nha tạo, tạo tạo thừng, thi đấu thi đấu chúng ta khéo tay.” Sau đó hỏi lần
nữa: “Trong chúng ta ai khéo tay nhất?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.