QUỶ SỰ VÔ TẬN - Trang 369

Trong phòng tối như mực, không thấy một tia sáng, giống như miệng

cự thú to như chậu máu.

Dương Nguyên Nhất đi vào, sau đó Chu Cầm vào theo, mở đèn. Ánh

đen vẫn là mờ ảo, không quá lóa, nhưng có thể soi sáng cả căn phòng.
Trong phòng bày biện đầy đủ, chẳng qua nó rất cũ kỹ, rơi rớt không ít bụi.
Đối diện cửa là bàn trang điểm, bên trên đặt son phấn và trang sức, hiển
nhiên căn phòng này là phòng riêng của con gái, hơn nữa thân phận không
thấp.

Chu Cầm mở miệng: “Đây là phòng của chị tôi, lúc tôi bảy tuổi thì chị

ấy qua đời.”

Dương Nguyên Nhất: “Xin lỗi.”

Chu Cầm lạnh nhạt: “Không cần, chị ấy có tội phải chịu phạt.”

Dương Nguyên Nhất nhíu mày: “Có ý gì?”

Chu Cầm nhếch môi cười nhạo rồi nhanh chóng khôi phục lạnh lùng:

“Chúng tôi đều có tội.” Dừng lại một lúc, cô nói thêm: “Chị ấy là người chị
cùng cha khác mẹ, lúc hai mươi tuổi thì qua đời, lúc đó chị đang ở bên
ngoài nói chuyện với bạn trai, bảo về muốn dẫn về để ba xem mặt. Nhưng
chưa kịp dẫn về đã chết, sau khi chị ấy chết, người bạn trai kia nhận được
tin tức chạy tới, cũng đã chết.”

Dương Nguyên Nhất: “Cô muốn cho tôi biết cái gì?”

Chu Cầm: “Tôi biết giáo sư đi cùng với các người, nếu như tôi nhớ

không lầm, hai năm trước hắn cũng tới, nhưng xui xẻo chạy thoát.”

Dương Nguyên Nhất: “Xui xẻo?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.