QUỶ SỰ VÔ TẬN - Trang 386

hai người kia biết hắn là dạng người gì, âm thầm oán giận hai câu, ngoài
miệng lại không dám nói. Bọn họ đi vào, đặt hũ tro lên điện thờ, ngẩng đầu
nhìn lên quá sợ hãi, chạy vèo ra ngoài: “Không xong rồi! Mất… Đã mất, có
một con… Đã bị mất!”

Chu Mạo Tài: “Mất cái gì?”

Người nọ run rẩy trả lời: “Con rối, bị mất một cái.”

Chu Mạo Tài vô cùng sợ hãi: “Cái gì?!” Hắn chạy ào vào trong điện

nhìn lên, chân mềm nhũn, quả thực đã mất một con rối. Hắn liền vội vàng
xoay người phân phó: “Mau, thông báo những người khác, tìm con rối bị
mất.”

“Không ảnh hưởng gì chứ?”

Chu Mạo Tài trợn mắt nhìn người kia với vẻ hung dữ: “Mau chóng

tìm ra! Còn nữa, đừng cho những người từ bên ngoài tới đây biết! Còn
không mau đi?”

Hai người hoảng hốt chạy đi, Chu Mạo Tài đứng tại chỗ suy tư một

lúc, định đi thì bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn nóc nhà, nóc nhà trống không.
Lúc này hắn mới thu lại nghi ngờ, vội vã về nhà tìm ba hắn thương lượng.

Trong nháy mắt khi Chu Mạo Tài ngẩng đầu lên thì Dương Nguyên

Nhất đã leo xuống đất, mũi chân khẽ chạm, thân hình uyển chuyển, nhanh
chóng từ ngõ nhỏ thưa thớt vòng qua đường lớn, bắt chuyện với người dân
trong ánh mắt soi mói. Sau khi không thu hoạch được gì mới bỏ đi, trở về
nhà trưởng trấn thì phát hiện đám người Ngô Úy đã về.

Triệu Gia Quang nghiêm nghị nói: “Tôi nghe người dân nói trong hai

ngày này trời sẽ đổ mưa. Hơn nữa kéo dài khá lâu, bọn họ đã bắt đầu chuẩn
bị thức ăn, đóng cửa không ra ngoài.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.