QUỶ SỰ VÔ TẬN - Trang 390

Dương Nguyên Nhất và Ngô Úy nhìn nhau, đi ra cửa thấp giọng bàn

bạc, trao đổi tin tức. Cuối cùng họ quyết định thừa dịp trời mưa sẽ trả con
rối về lại chính điện. Dương Nguyên Nhất nói: “Chu Mạo Tài rất sợ con rối
biến mất, hơn nữa đêm đó người phụ nữ mặc váy kia không dám vào chính
điện, hẳn là sợ con rối. Cho nên con rối đặt trong nhà thờ tổ có thể áp chế
dị văn, tiếp theo chúng ta phải đợi con dị văn ‘Oán linh’ kia tìm tới cửa
sao?”

Ngô Úy lắc đầu: “Dị văn ‘Oán linh’ khó đối phó.” Hắn trầm ngâm một

lúc, nhìn về phía bảy người kia, sau đó nói: “Nếu dị văn không dám vào
nhà thờ tổ, vậy thì trước khi đổ mưa, mọi người hãy trốn vào nhà thờ tổ, chí
ít có thể đảm bảo an toàn.”

Bảy người nhìn nhau, trong đó có một cô gái khá yếu đuối mở miệng

hỏi: “Chúng ta trốn trong đó, ‘Oán linh’ phải giết ai? Người dân trấn này
sao?”

Ngô Úy hỏi ngược: “Cô thương hại sao?”

Cô gái: “Tôi ——” Cô nghẹn một lúc lâu rồi nhỏ giọng nói: “Nếu có

thể ngăn cản ‘Oán linh’ giết người, dù sao cũng tốt hơn không ngăn cản.”

Ngô Úy lạnh nhạt nói: “Nếu như không phải đồng nghiệp của tôi hiền

lành, tôi sẽ tuyệt đối không quản mấy người sống hay chết. Bởi vì các
người không phải cố chủ của tôi.”

Cô gái bị nghẹn có chút khổ sở, muốn mở miệng thì bị bạn kéo lại:

“Cậu điên rồi? Tớ biết cậu lương thiện, nhưng lương thiện phải đúng chỗ.
Dân trấn này có ai giống người? Bọn họ bị phạt đúng tội, ban đầu tại bọn
họ thấy hơi tiền nổi máu tham, giết chết đôi mẹ con kia mới sinh ra ‘Oán
linh’. Bây giờ bọn họ còn muốn hại chết chúng ta để cứu lấy bản thân,
chúng ta không trả đũa đã là quá hiền rồi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.