QUỶ SỰ VÔ TẬN - Trang 393

chảy xuống chân, hai tay bị chặt đứt. Bên cạnh đặt hai cái thùng, trong
thùng chứa đầy máu loãng.

Tình cảnh như lò mổ, thi thể giống như thịt bị móc sắt treo ngược chờ

muối. Gió lớn thổi qua, thi thể va vào cửa ‘bộp bộp bộp’ đầy vang dội.

Một lát sau, Dương Nguyên Nhất nghe được tiếng bước chân, có

người chạy đến mở cửa, thấy thi thể treo trước cửa đột ngột thét to.

Không biết từ khi nào bảy đứa trẻ đã đến phía sau cậu, lặng lẽ nhìn

cảnh này, dùng giọng nói trẻ con đầy ngây ngơ mà nói rằng: “Em với hắn
chơi dây*, hắn thua. Thua thì bị phạt, hắn luôn thét lớn, phát ra âm thanh
như heo bị thọc tiết, cực kỳ khó nghe. Vì vậy em cắt cổ họng của hắn, thế
nhưng người trong phòng vẫn không ra mở cửa.”

(Chơi dây: tạo hình bằng dây chun)

Nghe đến sởn tóc gáy, mùa đông gió lạnh lất phất mưa phùn, lạnh đến

rét da rét thịt. Dương Nguyên Nhất xoay người lại, nhìn mấy đứa trẻ rồi
nói: “Anh chơi với các em.”

Đứa trẻ từ chối: “Chúng em đã chọn người, không phải anh.”

Dương Nguyên Nhất nhíu mày, rút baton từ trong balô ra, chậm rãi

nói: “Em muốn theo anh về hay tiếp tục ở chỗ này?”

Đứa trẻ đứng giữa đột nhiên cười ‘Khanh khách’: “Anh đừng ỷ em là

con nít mà bắt nạt.”

Trong mắt Dương Nguyên Nhất một mảnh lạnh lùng: “Em không phải

người.”

‘Nó’ nói: “Dị văn cao cấp không khác gì con người.” Nó nghiêng đầu:

“Em thả anh đi, không hiểu tại sao em rất thích anh, nếu biến thành một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.