QUỶ SỰ VÔ TẬN - Trang 394

đống tro tàn cũng rất đáng tiếc. Nhưng những người khác thì không thể đi,
bao gồm người của trấn Hòa Bình. Bọn họ đều phải chết!”

Dương Nguyên Nhất rất kinh ngạc: “Em căm hận người trấn Hòa

Bình?” Trên cơ bản dị văn không có tình cảm, cho dù là dị văn cao cấp
cũng rất khó xuất hiện tình cảm mãnh liệt.

‘Nó’ nói: “Gia vị mà thôi.”

Dị văn được sinh ra vì mối thù của cô bé đối với dân trong trấn, ‘Oán

linh’ được sinh ra vì đồng dao khủng bố và sự sợ hãi của người dân, tất
nhiên cũng sẽ có đặc tính phụ gia ‘căm hận’, ‘trả thù’.

Nhưng trừ thứ đó ra, ‘nó’ vẫn là dị văn, bằng không sẽ không tàn sát

người vô tội. ‘Nó’ luôn đùa giỡn người dân trong trấn, dù sao cũng là một
đám súc vật được chăn nuôi, nhìn bọn họ tự cho là thông minh tìm được vật
thay thế có cơ hội sống sót, thế nhưng sau đó phải đối mặt với kiểu chết rất
buồn cười.

“Một đám súc vật được chăn nuôi, vừa buồn cười vừa đáng thương,

kéo đến lò mổ, một dao cắt cổ, máu nóng phun lên mặt uống thật ngon.”
Bọn nó đồng loạt hát lên, rồi nói với Dương Nguyên Nhất: “Anh đừng chọc
em tức giận, em chơi với anh. Chờ em giết chết bọn họ, em sẽ tới tìm anh.”

Dương Nguyên Nhất: “Em đang ở đâu?”

‘Nó’ nghiêng đầu cười hì hì: “Anh tìm được em sao?”

Dương Nguyên Nhất biết nó không tính trả lời, hỏi ngược: “Hôm nay

em muốn giết chết mọi người?”

Bọn chúng đồng loạt gật đầu: “Nhưng em sẽ bỏ qua anh.”

Dương Nguyên Nhất nhìn ‘nó’ chằm chằm: “Vì sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.