QUỶ THI ĐỘC HƯƠNG - Trang 198

Tôi thậm chí muốn tự làm khó mình, tốt nhất là chọc giận “nó”, khiến

“nó” dưới cơn giận dữ giải quyết tôi là tốt nhất, dù sao kết quả cũng thế
thôi, xong sớm để tôi không cần phải lo lắng sợ hãi.

Thế mà giữa một phút giây tĩnh lặng kia giữa chúng tôi đang ầm ĩ,

trong khung hình nhỏ lại đột nhiên có mặt Chung Tân Duy.

“Ngũ ca? Còn đây không? Anh nói cái gì? Đã xảy ra chuyện gì?” Âm

thanh yếu ớt phát ra trong tai nghe đã rơi xuống đất.

Trong khung hình, Chung Tân Duy vẫn ổn, rất có tinh thần, sắc mặt

vẫn hồng hào.

Dấu hiệu kỳ quái nào cũng không có.

Hai người chúng tôi cứng người, hai mặt nhìn nhau. Tôi vội vàng lau

khô nước mắt, nhặt tai nghe lên, gọi một tiếng “này”.

Vừa mới nói, giọng tiểu Lục đầy tức giận truyền lại: “Ngũ ca, tiếng

của anh ban nãy là sao? Anh mới mắng ai à? Sao lâu vậy mới trả lời?”

Tâm trặng của tôi bây giờ chỉ có thể diễn tả là cực kỳ vui vẻ, cảm xúc

trong lòng nhấp nhổm đứng tim.

“Không có gì, là người khác. Vừa rồi tai nghe của tôi rớt trên đất.” Tôi

nhẹ nhõm trả lời, lại hỏi, “Đúng rồi, cậu mới bảo mình ngửi thấy mùi gì?”

“À, phòng bếp có mùi gì khét khét ấy, em xem bếp tắt chưa.” Tiểu Lục

cười nói, “Tiếc quá, không có gì ăn hết.”

“Uầy, nấu đồ ăn rồi để khét.” Tôi khoát tay, lặp lại một lần. Đây cũng

là để Ninh Phàm Kỳ cùng nghe, ra dấu không cần lo nữa. Kế đó, tôi cũng
không còn lòng dạ nào ngồi tám chuyện, nói đơn giản vài câu rồi hủy kết
nối.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.