QUỶ THI ĐỘC HƯƠNG - Trang 38

“Này, Ninh Phàm Kỳ, vừa rồi cảnh sát Triệu nói gì vậy?” Tôi cũng

không rõ mình bỏ lỡ chuyện gì nữa. Quan trọng nhất là, tôi không biết Ninh
Phàm Kỳ sau đó có khai báo thêm gì không.

“Cậu nãy giờ luôn ngẩn người?” Ninh Phàm Kỳ sửng sốt thốt ra, rồi

tươi cười bảo tôi, “Cậu khi nào thì vô ý như vậy?”

Tuy tôi không muốn trả lời, nhưng chuyện thế này tôi muốn phản bác

cũng không được, nên tôi chỉ đành tức tối la lên: “Dạ vâng, vậy giờ cậu có
thể nói tôi biết cũng được!” Hơn nữa, bị gã nói như thế, tôi ngược lại thật
không biết phải mở miệng hỏi gã sự kiện kia.

“Vừa rồi cảnh sát Triệu bảo chúng ta ngày mai đem phim của hai

chiếc DV cho ông ta, đến lúc đó báo cáo khám nghiệm tử thi hẳn là có. Có
thể sẽ kêu chúng ta tới hỏi thêm lần nữa. Sau đó sẽ liên lạc với chúng ta.”
Cuối cùng Ninh Phàm Kỳ thu lại khuôn mặt hơi cười, sắc mặt trở nên buồn
buồn. Chắc là cảm thấy lúc này mà tươi cười dịu không khí cũng không
được cho lắm.

Thế nhưng không cười thì có thể làm gì chứ? Người chết không thể

sống lại, thế giới sẽ không vì ai mất đi mà ngừng quay. Cho nên chúng ta
vẫn phải ăn, ngủ, làm việc.

Rõ là nói như vậy, nhưng con người là giống loài miệng một đằng mà

nghĩ một nẻo. Ai có thể đem tất cả chuyện này gạt ra không lo lắng?

Tôi không đi học, sáng hôm sau làm ổ trên ghế sa lon nhìn chiếc máy

tính ngày xưa có kẻ hay ngồi đấy.

Phòng ký túc chúng tôi có tổng cộng hai cái máy tính, một cái là năm

người trong phòng hùn vốn, một cái là một mình lão Tam mua. Ngày
thường chúng tôi luôn dùng cái năm người mua. Hơn nữa, trong đó cài
chương trình xem TV, cho nên so ra cũng không khác gì TV. Lão Tam thì
một mình hắn dùng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.