“Lần thứ ba, đối phương nghe nói ta khắc vợ, muốn chạy trốn, kết quả từ
trên tường té xuống, gãy cổ chết. . . . . .”
“Lần thứ tư, hỉ kiệu không tới, nàng cắt cổ tay tự tử. . . . . .”
“Người vào cửa, muốn câu dẫn ta, ở trong phòng hạ mị hương, ta giết
nàng. . . . . .”
“Thứ sáu đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, bị trúng độc. . . . . .”
“Người thứ bảy trước hôn nhân thất trinh, tự sát. . . . . .”
“Người thứ tám nghe được tiếng bước chân của ta, bị kinh sợ, đã chết. . .
. . .”
Nghe Phượng Thương đem quá khứ của mình kể ra nhất thanh nhị sở,
nghe hắn gặp phải những thứ này, Mộ Dung Thất Thất tung mình lên, ngồi
ở trong ngực Phượng Thương, “Vương gia, ngươi số đào hoa rất nhiều nha.
Nói như vậy, hình như có chút không công bằng. Ta là lần đầu tiên gả cho
chàng, chàng cưới nhiều lần như vậy, cứ nghĩ lại ta liền cảm thấy không
cam lòng. Nếu không ta cũng vậy gả đi tám lần, chúng ta cũng coi như huề
nhau đi.”
“Nàng dám?” Tay của Phượng Thương ngắt nhẹ eo nhỏ của Mộ Dung
Thất Thất, “Nàng là người của ta! Cả đời này cũng sẽ mang dòng họ của ta,
trừ ta ra, thiên hạ này không ai dám cưới nàng.”
“Vì sao?” Mộ Dung Thất Thất chớp mắt, ra vẻ hồ đồ.
“Bởi vì nữ nhân của ta, người khác nếu muốn nhúng chàm, phải hỏi
trước kiếm của ta có cho phép không.”
Phượng Thương khí phách tuyên ngôn, Mộ Dung Thất Thất nghe được
đặc biệt cao hứng. Nàng thích bộ dáng ương ngạnh của Phượng Thương,