QUYỀN LỰC THỨ TƯ - Trang 176

đang ăn mừng sắp được trở về Mỹ. Sau vài li whisky, anh ra đi, có thêm
một số thông tin khác. Nhưng anh sẵn sàng đánh đổi tất cả những thông tin
đó để chỉ được nhìn thấy tờ di chúc của Lauber. Anh không nhận thấy một
người còn rất tỉnh táo, ăn vận thường phục cũng đứng dậy đi theo anh ra
phố. Anh đang đi về phía xe thì nghe tiếng người gọi từ phía sau: “Lubji”.

Armstrong đứng chết lặng, cảm thấy choáng váng. Anh quay ngoắt lại

thì thấy một người cùng trạc tuổi anh, nhưng thấp béo hơn. Người này mặc
bộ complet màu xám, chemise trắng, cravate xanh xẫm. Trên đường phố
thiếu ánh đèn, anh không nhìn rõ mặt anh ta.

“Anh chắc chắn phải là người Tiệp”, Armstrong nói nhỏ.
“Không phải, Lubji ạ”.
“Vậy thì anh là một tên Đức khốn nạn”, Armstrong nói, nắm chặt tay

tiến về phía anh ta.

“Lại sai rồi”, anh ta nói, không lùi bước.
“Vậy thì anh là thằng quái quỷ nào?”.
“Hãy cứ cho là một người bạn”.
“Nhưng tôi thậm chí còn không biết anh. Tại sao anh không bỏ cái trò

úp mở ấy mà nói thẳng xem anh cần cái đếch gì”.

“Chỉ muốn giúp anh”, người đàn ông nói nhỏ.
“Nhưng bằng cách nào?” Armstrong lầu bầu.
Anh ta mỉm cười. “Bằng cách trao cho anh bản di chúc mà anh quyết

tâm tìm kiếm”.

“Di chúc ư?” Armstrong đâm hoảng.
“À, vậy là tôi thấy cuối cùng cũng động đến cái mà người Anh gọi

là”đúng huyệt”. Armstrong đứng nhìn người đàn ông cho tay vào túi, lấy ra
một tấm card đưa anh. “Sao anh không tới chỗ tôi khi qua khu vực do Nga
kiểm soát nhỉ?”

Dưới ánh sáng mờ mờ, Armstrong không thể đọc được tên ghi trên đó.

Khi anh ngẩng lên thì người đàn ông nọ đã biến mất vào bóng đêm. Anh đi
thêm vài bước đến chỗ có đèn, nhìn lại tấm card lần nữa.

Thiếu tá S. Tulpanov
Tùy viên ngoại giao

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.