QUYỀN LỰC THỨ TƯ - Trang 257

đây. Trên thực tế, anh sẽ phải tới thẳng Leeds nếu anh cảm thấy cần phải
theo đuổi hợp đồng đó.

“Chào ông Townsend”.
Keith ngẩng lên, nhưng không nói gì.
“Thư ký của ông bảo tôi ông cực kỳ bận, vì vậy tôi sẽ không làm lãng

phí nhiều thời gian của ông”, cô nói khá nhanh.

Anh vẫn không nói gì.
“Tôi là Kate Tulloh, phóng viên của tờ Chronicle”.
Keith ra khỏi bàn, bắt tay cô phóng viên trẻ, dẫn cô tới chiếc ghế xoay

thường dành cho các thành viên Hội đồng, Tổng biên tập hoặc người mà
anh định ký những hợp đồng quan trọng. Khi cô đã yên vị, anh ngồi xuống
ghế đối diện.

“Cô làm cho công ty được bao lâu rồi?” Anh hỏi trong khi cô ta lấy cuốn

sổ tốc ký và cây bút chì ra khỏi túi xách.

Cô ngồi tréo chân, trả lời: “Thưa ông Townsend, mới được vài tháng.

Tôi làm cho tờ báo với tư cách phóng viên tập sự sau khi tốt nghiệp. Ông là
người quan trọng đầu tiên tôi phỏng vấn”.

Lần đầu tiên trong đời, Keith cảm thấy mình già, tuy anh mới vừa kỷ

niệm sinh nhật lần thứ ba mươi ba.

“Cô nói giọng đâu thế nhỉ? Tôi chịu không nhận ra”.
“Tôi sinh ra ở Budapest, nhưng cha mẹ tôi chạy khỏi Hung trong thời kỳ

cách mạng. Chiếc tàu duy nhất chúng tôi lên được lại sang Úc”.

“Ông bà tôi cũng chạy sang Úc”, Keith nói.
“Và cũng vì cách mạng?”
“Không. Ông tôi là người Scotland, chỉ muốn tránh càng xa người Anh

càng tốt”. Keith cười. “Gần đây cô được giải phóng viên trẻ, đúng không?”
Anh hỏi, cố nhớ lại những thông tin Heather chuẩn bị cho anh.

“Vâng. Bruce trao giải cho tôi năm ngoái, vì thế mà tôi vào làm cho tờ

Chronicle”.

“Cha cô làm gì?”.
“Hồi ở Hung, ông là kiến trúc sư, nhưng qua đây ông chỉ kiếm được

công việc lao động chân tay. Chính phủ không chịu công nhận văn bằng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.