QUYỀN LỰC THỨ TƯ - Trang 258

của ông, còn nghiệp đoàn thì không thông cảm”.

“Họ cũng đâu có thích tôi”, Keith bảo. “Còn mẹ cô?”.
“Thưa ông Townsend. Tôi xin lỗi không muốn mang tiếng là vô lễ,

nhưng tôi nghĩ tôi đến đây để phỏng vấn ông”.

“À, tất nhiên. Xin mời cô”. Anh nhìn cô gái, không biết mình có làm cô

sợ không. Anh chưa từng gặp ai quyến rũ như cô, Kate Tulloh. Tóc cô đen,
dài buông xoã trên vai, khuôn mặt trái xoan hoàn hảo chưa bị mặt trời xứ
Úc tàn phá. Cô lại gác tréo chân, váy hơi hếch lên. Anh cố không nhìn
xuống.

“Tôi xin phép được nhắc lại câu hỏi, thưa ông Townsend?”
“À… xin lỗi”.
Heather vào, ngạc nhiên thấy họ ngồi ở góc dành cho các Giám đốc.
“Có điện thoại gọi ông từ New York”, cô bảo. “Ông Lazar. Ông ta muốn

nói về phản đề nghị mà ông ta vừa nhận được của Kênh truyền hình số 7 về
chương trình mùa tới”.

“Bảo ông ta tôi gọi lại sau”, Keith nói, không ngẩng lên. “À, Kate. Cô

dùng cà phê chứ?"

“Vâng, cảm ơn ông Townsend”.
“Đen hay nâu?”
“Nâu, nhưng không cho đường. Cảm ơn”, cô nhắc lại, nhìn về phía

Heather.

Heather ra ngoài, không hỏi Keith xem anh có muốn uống cà phê nữa

không.

“Xin lỗi, câu hỏi của cô thế nào nhỉ?”
“Ông có viết hay xuất bản gì trong thời gian ở trường không?”
“Có. Năm cuối cùng, tôi là Tổng biên tập tờ báo của trường”, anh trả lời.

Kate ghi lia lịa. “Giống như cha tôi trước đây”. Đến khi Heather mang cà
phê vào, anh mới đang kể cho Kate nghe đến đoạn thành công của anh
trong đợt vận động quyên góp xây sân vận động.

“Còn khi học ở Oxford, tại sao ông không biên tập tờ báo của sinh viên,

hoặc tiếp quản ISIS, tờ tạp chí của trường?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.