QUYỀN LỰC THỨ TƯ - Trang 336

giản là đặt máy xuống, nhưng lát sau một giọng nói khác vang lên trong
ống nghe. “Xin chào bà Carr, tôi là Keith Townsend và tôi…”

“Vâng, ngài Townsend, tôi đã biết rõ ngài là ai.”
“Tôi vừa nhận được một tin khiến tôi e ngại về cung cách ông chủ cũ

của cô đã đối xử với cô.”

Sally không bình luận gì.
“Có thể cô sẽ ngạc nhiên khi biết tôi muốn đề nghị cô làm việc cho tôi.”
“Nhờ thế ông có thể biết được cái mà Armstrong đã đạt được và tờ báo

nào anh ta đang cố mua?”

Im lặng một lúc lâu, và chỉ có tiếng lạch tạch trong ống nghe giúp cô tin

rằng đường dây chưa bị cắt. “Vâng,” cuối cùng Townsend nói. “Đó đúng là
điều tôi quan tâm. Nhưng sau đó ít nhất cô cũng có thể có một kỳ nghỉ ở Ý
với số tiền thưởng.” Sally im lặng.

Townsend nói tiếp, “Tôi sẽ trả mọi khoản đền bù mà cô có quyền được

hưởng sau hai mươi mốt năm phục vụ.”

Sally không nói gì, cô đột nhiên hiểu ra tại sao Dick xem người đàn ông

này như một kẻ thù ghê gớm. “Cảm ơn lời đề nghị của ông, ông Townsend,
nhưng tôi không quan tâm,” cô nói khẽ và đặt ống nghe xuống.

Phản ứng tức thì của Sally là liên lạc với phòng kế toán của Armstrong,

thử tìm hiểu tại sao cô không nhận được tháng lương cuối cùng. Cô chờ
một lát trước khi thấy kế toán trưởng nhấc máy.

“Khi nào tôi có thể được nhận lương tháng vừa rồi, Fred?” Cô hỏi. “Đã

quá hạn hơn hai tuần rồi.”

“Tôi biết, nhưng tôi e rằng tôi đã nhận được lệnh không phát nó, Sally.”
“Tại sao không?” Cô hỏi. “Nó không hơn mức tôi đáng được hưởng

mà.”

“Tôi biết vậy,” Fred nói, “nhưng…”
“Nhưng sao?”
“Hình như có một tổn thất trong tuần làm việc cuối cùng mà cô đã được

thanh toán. Một chiếc tách cà phê bằng sứ Staffordshire. Tôi được cho biết
thế.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.