QUYỀN LỰC THỨ TƯ - Trang 335

“Làm trợ lý riêng của anh chứ,” cô nhắc anh.
“Đúng, tất nhiên. Làm trợ lý riêng của anh. Tại sao chúng ta không thảo

luận chi tiết vào cuối tuần? Chúng ta có thể đi du thuyền…”

“Nhưng vợ anh thì sao?”
“Ngay sáng nay anh đã gọi cho cô ta và bảo cô ta đừng đợi anh vào cuối

tuần này.”

Một lúc im lặng lâu trước khi Sally nói, “Vâng, em rất thích được nghỉ

cuối tuần trên du thuyền với anh, Dick, nhưng nếu có ai gặp chúng ta ở
Monte Carlo, anh nhớ giới thiệu em là trợ lý riêng của anh đấy nhé."

***

Sally đã chờ đợi vô vọng tờ séc thanh toán lương cuối cùng, và Dick

không tỏ ra muốn liên lạc với cô. Bạn bè ở văn phòng nói với cô rằng cô
Levitt - như cô ta đòi phải được gọi như vậy - đã dọn đến, và rằng nơi làm
việc đã hoàn toàn rối loạn.

Armstrong không bao giờ biết được cái anh ta cần nằm ở đâu, thư của

anh không được trả lời, còn tính khí anh thì luôn thay đổi. Chẳng ai buồn
nói cho anh biết rằng chỉ bằng một cú điện thoại là anh lại có khả năng giải
quyết mọi vấn đề - nếu anh muốn làm thế.

Sau một chầu rượu tại quán địa phương, một người bạn luật sư đã chỉ

cho Sally thấy rằng theo luật mới, sau hai mốt năm làm việc liên tục, cô có
quyền kiện Armstrong vì sa thải bất công. Cô đã cho anh biết là cô không
có hợp đồng làm việc, và không ai biết rõ hơn cô về những thủ đoạn
Armstrong sẽ giở ra khi cô kiện anh. Trong vòng một tháng cô sẽ không thể
đủ lệ phí cho tòa án, và sẽ không còn cách lựa chọn nào khác là phải bỏ
cuộc. Trước kia cô đã từng chứng kiến những thủ đoạn ấy có hiệu quả như
thế nào đối với những người đã dám thách thức anh ta.

Chuông điện thoại vang lên khi Sally vừa từ chỗ làm việc tạm thời về

đến nhà. Cô cầm ống nghe và được đề nghị, qua tiếng lạch tạch của đường
dây, cầm máy để nhận điện từ Sydney. Cô tự hỏi tại sao mình không đơn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.