QUYỀN LỰC THỨ TƯ - Trang 349

thực tế, văn bản duy nhất anh ký trong tuần đó là bản hợp đồng của Sharon,
nói rõ không phải cô ta tự đề bạt mình.

Vào hôm thứ Ba của tuần thứ ba, Armstrong tới Hạ nghị viện để ăn trưa

với Bộ trưởng Y tế, song phát hiện ra rằng mình được hẹn vào ngày hôm
sau. Hai mươi phút sau anh về đến văn phòng, cực kỳ tức giận.

“Nhưng em đã nói với anh rằng hôm nay anh ăn trưa với Chủ tịch

NatWest,” Sharon khăng khăng. “Ông ta vừa gọi từ Savoy để hỏi xem anh
ở đâu.”

“Nơi cô bảo tôi đến,” anh quát, “là tòa nhà Hạ nghị viện.”
“Em không thể làm hết mọi thứ hầu anh được?”
“Sally đã quản lý những việc như thế này bằng mọi cách,” Armstrong

nói, rõ ràng rất khó khăn để kiềm chế cơn giận của mình.

“Nếu tôi còn nghe thấy cái tên đó một lần nữa, tôi thề là tôi sẽ bỏ anh.”
Armstrong không nói gì thêm, nhưng lao ra khỏi phòng và lệnh cho

Benson đưa anh tới Savoy càng nhanh càng tốt. Khi anh tới được Grill,
Mario bảo rằng người khách của anh vừa đi khỏi. Và khi quay lại văn
phòng, anh được báo là Sharon đã về nhà, nói rằng cô ta bị một cơn đau
đầu nhẹ.

Armstrong ngồi phịch xuống bàn và gọi cho Sally, nhưng không có ai

trả lời. Anh tiếp tục gọi cho cô ít nhất một lần mỗi ngày, nhưng anh chỉ
nhận được lời nhắn trong máy. Cuối tuần sau đó anh bảo Fred trả cho cô
lương tháng cuối cùng.

“Nhưng tôi đã gửi cho cô ấy 45 xu đúng như chỉ thị của ông,” người kế

toán trưởng nhắc anh.

“Đừng tranh luận với tôi, Fred.” Armstrong nói. “Hãy gửi đi.”
Vào tuần thứ năm những thư ký tạm thời bắt đầu tới và làm các công

việc cơ bản hàng ngày, một số chỉ kéo dài được một vài giờ. Nhưng Sharon
là người mở bức thư của Sally và thấy trong đó tờ séc bị xé làm đôi và lời
nhắn đính kèm: “Tôi đã được trả nhiều gấp bội cho tháng làm việc vừa
qua.”

***

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.