QUYỀN LỰC THỨ TƯ - Trang 386

thò được mũi vào tờ Citizen, Công đảng sẽ phải rời khỏi đất nước này
không kèn không trống.”

“Ông biết thế và tôi cũng biết vậy,” Stephen nói. “Nhưng Ủy ban Hợp

nhất và Độc quyền không chỉ tạo ra những kẻ theo Chủ nghĩa xã hội.”

“Một cách đáng tiếc,” Armstrong nói. “Nếu tôi có thể nắm được tờ

Citizen, thì lần đầu tiên trong đời Townsend sẽ biết mùi cạnh tranh thật sự
là thế nào.”

“Ông không phải dọa tôi, Dick. Tôi chúc ông gặp may với ngài Bộ

trưởng. Song đó không phải là lý do tôi gọi cho ông.”

“Bất cứ lúc nào anh gọi, Stephen, đều là có vấn đề. Thế lần này là gì

vậy?”

“Tôi vừa nhận một lá thư dài từ luật sư của Sharon Levitt, dọa kiện

ông.” Stephen nói.

“Nhưng tôi vừa ký một thoả thuận với cô ta hồi tháng trước. Cô ta đừng

hòng nhận được một xu nào nữa của tôi.”

“Tôi biết, Dick. Nhưng bây giờ họ sẽ đòi ông tiền cấp dưỡng. Hình như

Sharon đã sinh con trai, và cô ta cho rằng ông là bố nó.”

“Nó có thể là con bất cứ ai, cô ta đã có tiếng là lăng nhăng…”

Armstrong mở đầu.

“Có lẽ thế.” Stephen nói, “Nhưng không phải với vết chàm dưới bả vai

phải của đứa bé. Đừng quên là trong Ủy ban Hợp nhất và Độc quyền có
bốn phụ nữ, và vợ Townsend thì đang mang thai.”

“Cái đồ con hoang đó chào đời khi nào?” Armstrong hỏi, nhanh chóng

giở ngược cuốn lịch làm việc.

“Ngày 4 tháng Giêng.”
“Giữ máy.” Armstrong nói. Anh nhìn chằm chằm vào mục ghi trong lịch

chín tháng trước ngày ấy: Alexander Sherwood, Paris. “Con quỷ cái ấy hẳn
phải sắp xếp mọi chuyện từ lâu,” anh nói oang oang, “trong khi giả bộ
muốn là trợ lý riêng của tôi. Đó là cách cô ả biết mọi chuyện sẽ kết thúc
bằng hai bản thỏa thuận. Anh có đề xuất gì không?”

“Luật sư của cô ta biết rõ về cuộc chiến đang diễn ra với tờ Citizen, và

do đó họ biết là chỉ một cú điện thoại đến tờ Globe…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.