QUYỀN LỰC THỨ TƯ - Trang 76

Mấy phút sau, một sĩ quan SS ăn mặc chỉnh tề bước vào, miệng ngậm

điếu xì gà nhỏ. Hắn đứng giữa phòng và sau mấy câu chiếu lệ, thông báo
mọi người hiện là tù binh. “Heil Hitler!”, hắn hô rồi xoay người bước ra
ngoài. Lubji bước lên một bước, mỉm cười khi viên sĩ quan đi ngang.
“Chào ngài”, cậu nói. Viên sĩ quan dừng lại, nhìn chàng thanh niên với vẻ
ghê tởm. Lubji bắt đầu giải thích bằng thứ tiếng Đức giả cầy là họ đã phạm
một sai lầm chết người, sau đó mở lòng bàn tay để lộ ra xấp tiền Pengo của
Hung. Viên sĩ quan mỉm cười với Lubji, cầm tiền, rồi dùng điếu xì gà đốt
luôn. Những tờ tiền giấy bắt lửa cháy cho đến khi hắn không còn cầm được
nữa mới vất xuống chân Lubji và bỏ đi. Lubji chỉ còn nghĩ đến việc phải
mất bao nhiêu tháng trời cậu mới dành dụm được số tiền đó.

Hàng người đứng run rẩy trong căn phòng đá. Lính gác không ngó

ngàng tới họ; một vài thằng hút thuốc, những tên khác nói chuyện phiếm,
tựa như những người trần truồng kia không tồn tại. Phải một tiếng sau mới
có một nhóm người mặc áo choàng trắng, tay đeo găng cao su bước vào.
Chúng đi ngược đi xuôi dọc theo hàng người, chỉ dừng lại vài giây kiểm tra
dương vật từng tù nhân. Ba người được lệnh mặc quần áo và được bảo có
thể về nhà. Bằng chứng chỉ cần bấy nhiêu là đủ. Lubji tự hỏi với đàn bà,
không biết họ kiểm tra thế nào.

Sau khi đám người bận áo choàng trắng ra khỏi, tù nhân được lệnh mặc

quần áo, rồi được dẫn ra khỏi phòng. Khi đi ngang sân, Lubji ngó nghiêng
tìm đường trốn, nhưng chỗ nào cũng có lính gác lưỡi lê tuốt trần đứng cách
đoàn người chỉ vài bước. Họ được dẫn vào một hành lang dài, rồi bị lùa
xuống những bậc thang bằng đá leo lét vài ngọn đèn ga. Cả hai phía là
những phòng nhỏ lèn chặt người. Lubji nghe tiếng khóc lóc, nài xin bằng
nhiều thứ tiếng khác nhau, đến mức cậu không dám quay lại nhìn. Rồi bỗng
nhiên cửa một phòng giam bật mở, cậu bị nắm cổ áo quẳng vào trong. Đầu
cậu chắc sẽ đập xuống nền đá nếu cậu không rơi trên một đống người. Cậu
nằm im một lúc, rồi nhỏm dậy, cố nhìn những người xung quanh. Nhưng vì
phòng chỉ có một cửa sổ nhỏ có song sắt, phải mất một lúc cậu mới nhìn rõ
mặt người.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.