QUYỀN LỰC THỨ TƯ - Trang 77

Một vị giáo sĩ đang đọc lời cầu nguyện, nhưng không có ai đọc theo.

Lubji cố tránh sang bên vì một ông già nôn mửa hết lên người cậu. Cậu
tránh chỗ bẩn, nhưng lại va ngay vào một người khác đang ngồi tụt quần.
Cậu ngồi qua một góc, lưng quay vào tường để không bị bất ngờ nếu có ai
túm cậu.

Khi cửa lại mở, Lubji không có cách nào biết mình đã ở trong phòng

giam hôi hám đó bao lâu. Một tốp lính bước vào, soi đèn vào những cặp
mắt đang chớp chớp. Nếu mắt họ không chớp, họ bị lôi ra hành lang và
không ai còn gặp lại họ. Đó là lần cuối cùng cậu thấy ông Ceranis.

Ngoài việc nhìn ánh sáng, rồi bóng đêm qua cửa sổ nhỏ trên tường, chia

nhau đồ ăn vất cho tù nhân, không còn cách nào để tính ngày tháng. Cứ vài
giờ bọn lính lại đến mang người chết đi, cho tới khi chúng nghĩ chỉ còn
những người khoẻ nhất sống sót. Lubji tin rồi cũng đến lượt cậu phải chết,
vì đó là cách duy nhất thoát khỏi nhà tù nhỏ này. Mỗi ngày qua đi là mỗi
ngày quần cậu lại lỏng thêm, và cậu phải thắt dần dây lưng lại mới chặt.

Một buổi sáng, bất ngờ đám lính ùa vào phòng giam, dồn tất cả những

người còn sống ra ngoài. Họ được lệnh đi dọc hành lang, ngược cầu thang
đá dẫn qua sân. Khi Lubji bước ra ánh nắng mặt trời, cậu phải lấy tay che
mặt. Cậu đã ở trong phòng giam đó mười, mười lăm, mà có thể là hai mươi
ngày, và mắc chứng mà những tù nhân khác gọi là mắt mèo - sợ ánh sáng.

Rồi cậu nghe tiếng búa nện thình thình. Cậu quay đầu nhìn sang trái:

Một toán lính đang dựng giá gỗ. Cậu đếm được tám chiếc thòng lọng. Cậu
buồn nôn, nhưng trong bụng không có gì mà nôn. Lưỡi lê thúc vào hông,
cậu vội vàng theo đám tù nhân đứng vào hàng, chờ lên những chiếc xe tải
đã chật ních người.

Trên đường xe vào thành phố, một tên lính vừa cười vừa bảo chúng sẽ

cho họ vinh dự được ra tòa trước khi trở lại nhà tù và sẽ bị treo cổ từng
người một. Hy vọng biến thành tuyệt vọng, vì một lần nữa Lubji nghĩ mình
sắp chết. Lần đầu tiên trong đời, cậu không biết là mình còn quan tâm đến
chuyện đó nữa hay không.

Những chiếc xe tải đỗ lại ngoài phòng xử án, tù nhân được dẫn vào bên

trong. Lubji nhận thấy không còn lưỡi lê, và bọn lính đứng ngoài xa. Vào

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.