RAMAYANA - Trang 113

trong rừng, qua bao nhiêu núi đồi, thung lũng để theo sát bước chân con
hươu, cứ lúc ẩn, lúc hiện. Một sự quyết định mù quáng, một sự thách thức,
và đằng sau là lòng mong muốn làm vừa ý vợ, tất cả những điều đó đã kéo
chàng đi theo con vật đẹp đẽ kia mỗi lúc một xa.

Bỗng nhiên chàng nhận ra rằng chàng đã bị lừa. Cuối cùng chính

Lasơmana đã nói đúng. Đáng lẽ ra chàng không nên mù quáng nghe theo
lời vợ.

Như cái máy, Rama đưa tay rút cái cung ra và bắn vào con vật; đúng

vào lúc đó, Marucha đoán được ý nghĩ của Rama, cố tìm cách tránh mũi
tên. Nhưng đã chậm quá rồi, mũi tên của Rama đã cắm trúng mục tiêu.
Marucha nhại tiếng của Rama, hét to lên: “Ôi, Lasơmana; Ôi Xita, cứu ta
với…”

Sau khi đưa Marucha vào tình trạng này, Rama vội quay về, biết rằng

tiếng kêu của lão có thể đến tai Xita. “Lasơmana sẽ giúp nàng đoán ra được
việc đã xảy đến”. Chàng nghĩ thế, vì chàng rất khâm phục trí thông minh và
sự hiểu biết của Lasơmana, nhưng nhận ra rằng mình đã đi quá xa
Panchvati, chàng vội vàng trở về ngôi nhà của chàng.

Xita, nghe tiếng kêu của Marucha, nói với Lasơmana: “Có việc gì xảy

đến với chồng tôi đó. Hãy đến giúp chàng”.

“Chị hãy yên tâm, không việc gì có thể xảy đến cho Rama đâu. Một

người đã chiến thắng tất cả bọn quỷ dữ trong cõi này không thể nào bị một
con vật hèn mọn làm thương tổn được, nếu quả thật, nó là một con vật như
chị tưởng. Nó là con quỷ, giờ đã bị diệt, và đó là tiếng kêu giả mạo nhằm
mục đích lừa chị đấy”.

“Giờ không phải là lúc suy nghĩ và giải thích nữa”, nàng nói. Khi nàng

đang nói, tiếng kêu một lần nữa lại vang lên: “Ôi, Lasơmana! Ôi! Xita!”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.