RAMAYANA - Trang 17

hãy còn là một đứa trẻ con đang còn theo học nghệ thuật sử dụng vũ khí”.
Câu nói của nhà vua dường như không bao giờ kết thúc, mà cứ kéo dài ra
để tránh trớ và tìm cách thanh minh. “Nó là một thằng bé, một đứa trẻ con,
nó còn quá trẻ và quá mềm yếu để có thể đương đầu với lũ quỷ”.

“Nhưng tôi biết Rama”, đó là câu trả lời dứt khoát của Vivamitra.

“Tôi có thể gửi đến Người cả một đạo quân, hay bản thân tôi sẽ dẫn

một đạo quân đến bảo vệ cho công việc của Người. Một chú nhóc con như
Rama thì có thể làm gì được với những thế lực khủng khiếp kia? Tôi sẽ xin
giúp Người như tôi đã có lần giúp Indra khi ông ta bị quấy nhiễu và bị cướp
mất đất đai”.

Vivamitra không cần nghe hết câu nói của nhà vua và đứng dậy để ra

về. “Nếu nhà vua không thể cho Rama đi, thì thôi, tôi không cần gì khác
nữa”. Ông ta bước luôn xuống đường.

Nhà vua sửng sốt đến mức không thể cử động được. Khi đạo sĩ

Vivamitra đi được nửa đường nhà vua mới nhận thấy khách đã ra đi không
một lời cáo biệt và không được tiễn đến cửa theo phép lịch sự thông
thường. Vaxixta, giáo sĩ và là cố vấn của nhà vua, rỉ tai Đaxaratha: “Hãy
chạy theo đạo sĩ và mời Người trở lại”, rồi vội vã lao theo trước khi nhà
vua kịp nghe những lời ông vừa nói. Ông đi mà gần như chạy, khi
Vivamitra đã tới cuối sân chầu, chắn ngang đường đạo sĩ và nói: “Xin
Người đừng đi nữa, Hoàng thượng đang đến. Không phải Hoàng thượng
muốn…”

Một nụ cười ngượng nghịu hiện lên trên khuôn mặt đạo sĩ khi ông nói,

giọng không hề đượm vẻ chua cay: “Tại sao ông và ai nữa kia bận bịu làm
gì? Tôi đến đây là có dụng ý, nhưng nó đã thất bại, thì chẳng còn lý do gì
để ở lại đây nữa”.

“Ôi, thưa Đại nhân, chính Người cũng đã có lúc làm vua”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.