RAMAYANA - Trang 19

“Ngay bây giờ” Vavimitra nói. Trông nhà vua có vẻ như bị tổn

thương, và thất vọng, vị đạo sĩ dịu lòng đi chút ít, nói đôi lời khích lệ:
“Hoàng thượng không thể trông cậy mãi mãi vào sự gần gũi về thể xác với
kẻ mà Nguời thương yêu. Một hạt giống cứ nằm luôn dưới gốc cây mẹ sẽ bị
cằn cỗi mãi cho đến khi nó được đem trồng ở nơi khác. Rama sẽ sống trong
sự chăm sóc ân cần của tôi, và câu ta hoàn toàn yên ổn. Nhưng cuối cùng,
rồi cậu ta cũng sẽ xa tôi. Người trần, ai cũng vậy, khi đến lúc, đều phải ra đi
và tìm lấy sự trưởng thành bằng con đường riêng của mình cả”.

Nhà vua bắt đầu: “Nhưng, Siđaxrama đang ở rất xa…”

Vivamitra đọc được tâm trạng của nhà vua và nói: “Không cần xe để

chở chúng tôi đến đó, tôi sẽ làm cho con đường của cậu ta được dễ dàng”.

“Rama chưa bao giờ rời xa người em Lasơmana của nó. Có thể cho đi

cùng với nó chăng? ”. Nhà vua xin được như vậy, và có vẻ yên lòng hơn
khi nghe đạo sĩ nói: “Vâng, tôi sẽ trông nom cho cả hai, mặc dầu sứ mệnh
của họ là phải trông nom tôi. Xin hãy cho các cậu ấy chuẩn bị sẵn sàng để
theo tôi, xin cho các cậu ấy chọn thứ vũ khí họ thích nhất và sửa soạn ra đi!
”.

Đaxaratha, với cái nhìn của kẻ đang giao những con tin vào tay quân

thù, quay lại phía viên cận thần và bảo: “Hãy đi gọi mấy đứa con của ta”.

***

Đi theo sát bước chân thầy như hai cái bóng, Rama và Lasơmana đã

vượt qua ranh giới của đô thành và tới con sông Xaradu chảy bọc quanh
kinh đô về phía Bắc. Khi đêm xuống họ nghỉ lại trong rừng thưa và sáng
sớm qua sông. Khi mặt trời vượt lên quá đỉnh núi, họ đến một khu rừng rất
thú vị, treo tỏa lên như một vòm khói từ rất nhiều dàn hỏa thiêu. Vivamitra
giảng giải cho Rama: “Ở đây, đã có lúc thần Xiva ngồi nhập định, và đã
nghiền nát vị thần Tình ái ra tro khi vị này đến tìm cách phá rối cuộc suy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.