RAMAYANA - Trang 67

“Ồ không! Tại sao thế?”.

Rama thưa: “Vì muốn điều tốt cho con, phụ vương đã có một cái lệnh

khác, mục đích muốn cho con được sung sướng và tiến bộ về mặt tinh
thần”.

“Lệnh gì? Đó là lệnh gì?”.

“Người muốn rằng con đi vào sống trong rừng, chỉ trong mười bốn

năm thôi, làm bạn với thánh thần và từ đó rút ra những điều lợi ích cho
con”.

Kauxalya sụp xuống, nức nở và cảm thấy đến tận đáy lòng rằng mình

đang sụp đổ; bà thở dài, định nói một điều gì nhưng lại nghẹn ngào, không
nói được. Rồi bà nói, giọng chua cay: “Một người cha gửi đến cho con
mình một mệnh lệnh lớn đến thế ư?”. Và hỏi: “Bao giờ thì con phải đi? Con
đã có điều gì xúc phạm?”.

Rama đưa tay đỡ mẹ lên, và thưa: “Cha con vốn nổi tiếng về những lời

nói cương nghị. Chẳng lẽ mẹ muốn Người nói sai sao?... Con ba lần có
diễm phúc, là em con được làm vua, được tuân theo lệnh của phụ vương và
được sống trong rừng. Xin mẹ chớ có đau buồn”.

“Mẹ không thể bảo con “Đừng vâng lời của bố”, nhưng hãy cho mẹ đi

với con. Mẹ không thể sống mà không có con”.

“Chỗ của mẹ là ở bên cạnh chồng. Mẹ có nhiệm vụ chăm lo và săn sóc

Người. Mẹ phải trông nom cho Người khỏi phải chìm trong sầu muộn vì
con phải lưu vong. Hiện nay mẹ chưa thể rời cha được đâu. Và sau này,
cũng vậy, cha con có thể sẽ tiến hành những nghi thức về tôn giáo để tìm sự
yên tĩnh cho Người, mẹ cũng vẫn cần ở bên cạnh Người. Sau khi sống
trong rừng rồi, con sẽ trở về - nói cho cùng thì mười bốn năm rồi sẽ qua
nhanh như dăm bảy ngày thôi. Nếu mẹ còn nhớ, thì thời gian ở rừng trước
kia của con cùng sư phụ Vivamitra đã đem lại cho con không biết bao nhiêu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.