RAMAYANA - Trang 85

tục như vậy. Rama vẫn cứ nhắc lại rằng không lời nói nào cao hơn lời một
người cha; không có đạo đức nào hơn là phải vâng theo lời đó. Trong khi
nói, nếu có nhắc đến Kicai-i thì chàng lúc nào cũng nhắc bằng những lời
tao nhã nhất, và bao giờ cũng là “mẹ”. Vaxixta theo dõi cuộc tranh luận,
phải nói xen vào: “Tôi vốn là thầy của thái tử, và không thể có uy quyền
nào cao hơn uy quyền của thầy – thái tử phải trở về Ayođhya làm vua”.
Rama nói lại: “Thật là không đúng nếu thầy ban cho tôi cái lệnh đó. Cha
mẹ tôi, là những người đã cho tôi cả thể xác và linh hồn, còn cao hơn thầy”.

Baratha tuyên bố: “Đó là ý nguyện của tôi. Tôi không cần biết điều gì

sẽ xảy đến. Tôi sẽ từ bỏ hết và sẽ sống trong rừng mười bốn năm với anh
Rama”.

Các vị thần theo dõi những lập luận này, sợ rằng nếu Rama chịu trở

lại, thể theo yêu cầu của đất nước, thì mục đích cuộc hóa thân của chàng sẽ
thất bại, nên tuyên bố rằng: “Baratha, chàng hãy trở về trị vì thay cho Rama
trong mười bốn năm”.

Không còn việc gì trong đó nữa, Baratha nói: “Tôi không còn gì để nói

nữa. Tôi sẽ trị vì mười bốn năm, nhưng không thêm một ngày nào. Nếu sau
mười bốn năm mà anh không xuất hiện, anh Rama ạ, thì em sẽ tự hủy
mình. Xin anh hãy cho em đôi giày của anh. Đó là vật biểu tượng của anh.
Và em sẽ trị vì, nhân danh vật biểu tượng này. Từ nay cho đến khi anh trở
về, em sẽ không vào trong đất Ayođhya, mà chỉ ở ngoại vị thành phố”.

Rất kính cẩn cầm đôi giày của Rama trong tay, Baratha trở về. Chàng

đóng đô ở một làng nhỏ tên là Nanđigram, trong vùng ngoại vi Ayođhya,
đặt đôi giày của Rama trên ngai, và cai trị đất nước như một người nhiếp
chính.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.