“Tôi không có dữ liệu để lượng hóa nó, nhưng tôi đã nói tôi biết rằng tình
trạng là không ổn.”
Là một tổ chức có văn hóa kỹ thuật cực kỳ mạnh mẽ, NASA đã phát
triển các công cụ “thẩm định sự sẵn sàng của các chuyến bay” có tính chất
định lượng rất chặt chẽ. Các công cụ này khuyến khích sự phản biện cần
thiết, tương tự như các cuộc thảo luận của các nhóm siêu dự báo. Các nhà
quản lý chất vấn các kỹ sư và buộc họ phải trình bày dữ liệu để bảo vệ cho
lập trường của mình. Quy trình này tỏ ra rất hiệu quả. Tàu con thoi là một
cỗ máy phức tạp nhất từng được chế tạo, và tất cả 24 chuyến bay đã trở về
an toàn. Nhưng trong cuộc họp khẩn, chính nền văn hóa quá phụ thuộc vào
dữ liệu đó đã khiến họ đi đến quyết định sai lầm.
Theo lời khuyên của các kỹ sư của công ty, thoạt tiên McDonald và
hai vị phó chủ tịch của Thiokol tham gia cuộc họp trực tuyến ủng hộ quyết
định không-phóng-tàu. Tàu Challenger đã được kiểm tra xong, vì vậy đây
là một sự đảo ngược quyết định vào phút chót. Khi các quan chức NASA
hỏi các kỹ sư Thiokol chính xác thì phạm vi nhiệt độ là bao nhiêu để đảm
bảo an toàn cho chuyến bay, họ đề nghị đặt giới hạn ở mức 53
o
F (11,7
o
C),
điểm nhiệt độ thấp dựa vào kinh nghiệm trước đó.
Quản lý của NASA, Larry Mulloy lúng túng. Anh ấy luôn nghĩ rằng
khoảng nhiệt độ an toàn để phóng tàu con thoi là từ 31-99
o
F (-0,55 – 37,2
o
C). Một giới hạn 53
o
F (11,7
o
C) vào phút chót sẽ đặt ra một tiêu chí kỹ
thuật hoàn toàn mới cho các lần phóng. Họ chưa bao giờ thảo luận về con
số này, và cũng không có số liệu định lượng cần thiết để chứng minh cho
con số đó. Đồng thời nó cũng có nghĩa là mùa đông đột nhiên không còn
phù hợp để thăm dò không gian. Mulloy thấy con số này rất khó chịu; sau
này anh gọi giới hạn nhiệt độ đó là “ngu ngốc”.
Làm thế nào các kỹ sư lại đưa ra được con số đó? “Họ nói rằng bởi vì
họ đã phóng con tàu ở nhiệt độ 53
o
F (11,7
o
C) trước đây,” một nhà quản lý
NASA nhớ lại, “mà đối với tôi đó không phải là một lý lẽ xác đáng. Đó là
truyền thống, chứ không phải là công nghệ.” Boisjoly được yêu cầu cung