- Mình đâu có ở nhà bà? Anh mới là người đùa dai?
- Thế ngôi nhà kia chẳng là...
Tôi chợt im bặt khi ngoảnh lại nhìn, không có ngôi nhà nào ở phía sau
cả. Tất cả chỉ là một cánh rừng hoang vu. Khiến tôi bối rối vô cùng.
- Vậy chứ đây là đâu?
Không có tiếng trả lời, tôi thấy vòng tay mình ôm nhẹ bẫng. Quay lại thì
chẳng thấy nàng đâu cả, chỉ thấy mình đang ôm vào hư không.
Một vài cơn gió thổi quá, cành lá xào xạc xen lẫn với những tiếng rào
rào sương rơi. Thấm đẫm vào lòng tôi những rối bời, cay đắng.
- "Những thằng cả nghĩ và đa cảm thường hay mộng mị là vậy"
Tôi nở một nụ cười buồn tê tái...
***
Tỉnh giấc, thấy mình đang nằm trên giường bệnh. Tôi cố căng mắt nhìn
xung quanh qua ánh đèn hắt vào cửa sổ. Bỗng cảm nhận cái gì đó đè nặng
lên bụng, định hình kỹ thì là cái đùi của thằng Hòa. Tiếng gáy như lò kéo bễ
của thằng Sơn đang nằm trên chiếc giường gấp là âm thanh rõ rệt nhất trong
đêm khuya tĩnh mịch. Lâm chắc về khách sạn ngủ rồi.
Tôi nhăn mặt, gỡ cái đùi to vật vã của thằng Hòa ra khỏi người rồi ngồi
dậy.
Ngồi bần thần nhìn ra phía cửa sổ ngẫm nghĩ. Chẳng biết mình thiếp đi
bao lâu nữa. Cánh tay lại vướng víu với cái dây truyền nước. Từ bé đến giờ
chưa phải trải nghiệm cảm giác bệnh tật thế này, giờ thấy khó chịu thật.