RANH GIỚI - Trang 1042

Ngồi một lúc, tôi mới gượng ngồi dậy, rồi rón rén bước xuống giường.

Cẩn thận kéo theo cây truyền nước khe khẽ mở cửa bước ra ngoài.

Hôm nay có vẻ bệnh viện quá tải hay sao ý. Thấy người nhà và thậm trí

cả bệnh nhân trải chiếu nằm la liệt ngoài hành lang. Tôi nhẹ nhàng bước
qua, cố gắng không làm gián đoạn giấc ngủ mệt mỏi của họ.

Tôi cứ thế bước đi, sự vô thức của hành động hay là ý thức của tâm trí

dẫn dắt tôi tới trước cửa một căn phòng.

Tôi lẳng lặng đứng một hồi lâu. Giờ này chắc nàng cũng đã ngủ say rồi.

Nàng có biết tôi đang ở ngay đây, đang dõi theo giấc ngủ của nàng qua

cánh cửa này không?

"Đáng lẽ ban tối, khi nàng gọi điện, tôi nên nghe máy mới phải, hoặc

bước ra ôm nàng vào lòng"

Tôi tự nhủ trong sự tiếc nuối và dằn vặt. Trong đầu nhớ lại khoảnh khắc

lúc tôi chạy đuổi theo nàng.

***

"Mình phải gặp, phải nói chuyện"

Tôi đã đặt quyết tâm và bất chấp tất cả, cho dù dì nàng có biết chuyện

thì tôi cũng quỳ xuống xin lỗi. Dù có bị mắng chửi té tát đi chăng nữa.

Tôi điên cuồng rẽ lách qua từng dòng người đông đúc trong hành lang

bệnh viện.

Lúc này mọi thứ tôi đều xem nhẹ, kể cả lương tâm cắn dứt của mình.

Tôi thầm trách bản thân đã hồ đồ vội vã mà đưa ra quyết định quá sớm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.