miếng , bánh ngọt mà sao tôi thấy đắng ngắt trong mồm ...Tôi ..muốn khóc
quá !!
_Sao thế !? Bánh không ngon à !?-Nàng đã đến ngồi cạnh tôi từ lúc nào .
_Không ! Ngon lắm ! Ngon lắm ! Nhưng để lát nữa ăn , giờ mình làm
việc đã , Ngọc để mấy cái mẫu hoa văn lúc nãy đâu rồi , đây hả , uhm ! Ta
bắt đầu thôi ! -Tôi quay đi nói huyên thuyên và cũng không giám nhìn
thẳng vào mắt nàng .
_Này , làm sao vậy !? -Bỗng nàng huých vào người tôi , tôi quay lại :
_Tớ không sao ..không sao mà ! -Cố gắng lảng tránh ánh mắt của nàng
tôi ấp úng .
_Hiếu không phải căng thẳng vậy đâu , cô nói là ngày kia nộp nhưng
cuối tuần cũng được mà , và cũng chẳng cần quan trọng gì giải thưởng cả ,
chỉ cần chúng ta cố gắng hết sức mình ,cô và cả lớp cũng sẽ ghi nhận thôi .-
Nàng nhẹ nhàng an ủi tôi . Có lẽ nàng đang nghĩ tôi đang bị áp lực bởi bài
báo này . Dù đó là nàng lầm tưởng , nhưng những lời nói đó của nàng cũng
làm cho tôi cảm thấy bớt đi nỗi mặc cảm đang đè nặng trong lòng . Tôi
quay sang nàng khẽ mỉm cười và gật đầu :
_Uhm , Ngọc nói đúng ...!
Thế rồi chúng tôi lại bắt đầu công việc một cách hăng say hơn , tuy
nhiên thi thoảng tôi lại khẽ quay sang nhìn nàng , chỉ cần nhìn thấy vẻ hồn
nhiên và thuần khiết đó của nàng thôi là lòng tôi lại thấy yên bình trở lại
...nhìn khuôn mặt đáng yêu chăm chú , đôi mắt to tròn đen láy thi thoảng ại
nhíu đôi mày lá liễu khi bế tắc ý tưởng , rồi đôi môi anh đào lại nở nụ cười
mỉm khi nghĩ ra một ý văn hay ...khiến cho tôi ngơ ngẩn ngắm nhìn , mà
quên cả công việc đang làm ...