RANH GIỚI - Trang 800

Khi mây tan cũng là lúc ta thỏa sức phóng tầm nhìn về thảo nguyên Mộc

Châu, bất tận với gió núi, mây trời, thả hồn vào cảnh sắc tuyệt vời độc nhất
vô nhị nơi núi rừng Tây Bắc.

Tôi ôm nàng ngồi trên một phiến đá, say mê phóng tầm mắt thưởng lãm

những tuyệt sắc của đất trời.

_Em à... -Tôi khẽ thì thào trong tiếng gió.

_Dạ !

_Giận nữa không ?

_Giận đã không để anh ôm !

_Cảnh hoàng hôn trên đây chắc đẹp lắm, anh nghĩ vậy !

_Hẳn rồi !

_Nhưng tiếc là mình không thể đợi được tới lúc đó !

_Hôm qua ngắm trên hồ ở Bản Áng còn chưa chán sao ?

_Chưa... chừng nào tạo hóa không còn cảnh hoảng hôn nữa, khi ấy anh

mới hết yêu em.

_Lại hót rồi ! -Nàng nói vậy nhưng cũng khẽ ngả đầu vào vai tôi.

_Khổ một nỗi là em lại nghiện cái khiếu hót hay của anh mới chết !-

Nàng nũng nịu. Có vẻ như đã xuôi xuôi rồi.

Kể ra nếu không ngại mấy đứa đi cùng, nếu chỉ có tôi với nàng. Thì tôi

cũng chạy ra sát bờ vực, hướng về phía mây ngàn vô tận mà hét thật to
những câu nói yêu thương dành cho nàng cho giống với những tình tiết
thường có ở phim Hàn hay những tiểu thuyết tình cảm, dù có sến sẩm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.