RANH GIỚI - Trang 883

Bỗng Hòa bước lại gần đặt tay lên vai tôi.

- Đưa Ngọc đi, việc còn lại hãy để chúng tớ... lo liệu ! - Cái từ "lo liệu"

nó hơi nói khẽ, kèm theo một cái nháy mắt đầy ẩn ý. - Nhưng !!! - Tôi ngập
ngừng. - Không có nhưng gì cả, đừng để những cố gắng của tất cả mọi
người trở thành vô ích. Xin cậu đấy !!

Tôi hết nhìn Hòa rồi lại quay sang nhìn Sơn, bắt gặp đôi mắt kiên định

của nó. Thì cũng chẳng chần chờ nữa, tôi dắt tay nàng bước lại xe. Có mấy
tên lao ra chắn đường.

- Tránh ra ! - Sơn quát lên, rồi đưa tay toan rút chốt. - Được rồi, được rồi

! - Tên "đại ca" cuống quýt xua tay, rồi hất hàm ra hiệu bọn kia lùi lại.

- Ngọc !!!! - Nhật Huy cố gọi nàng, có vẻ hắn vẫn chưa cam tâm lắm.

Nhưng nàng không thèm nhìn hắn lấy nửa con mắt. Lẳng lặng theo tôi

ngồi lên xe.

- Anh vẫn chưa cho bố mẹ em biết việc em trốn ra ngoài này đâu ! Nghĩ

kỹ đi ! - Hắn vẫn già mồm.

Cũng chẳng thấy nàng phản ứng gì, tôi cũng mặc kệ hắn đứng đó lảm

nhảm. Tôi nổ máy phóng đi, lúc đi qua chỗ anh Long cùng với Lâm và
nhóm chiến hữu Nghệ An năm xưa. Tôi thấy anh Long đưa tay lên trán
chào theo kiểu nhà binh, kèm theo một cái nháy mắt trấn an nữa.

Dù sao anh Long cũng là người lớn tuổi, nên sẽ có những hành động

chín chắn hơn. Sự việc vẫn còn nhiều điều làm tôi khó hiểu, nhưng lúc này
tôi cũng chẳng biết phải làm thế nào hay nghĩ sao cho đúng cả, thôi đành
phó thác cho nhưng linh cảm của mình vậy.

“Sơn ơi, mày đã hứa với tao, đã hứa là sẽ sống một cuộc sống khác. Thì

mong mày đừng làm tao phải thất vọng...”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.