- Bác cho con xin điếu thuốc ạ ! - Tôi vừa nói vừa với lấy bao thuốc đặt
trên bàn.
- Ừ ! Cứ tự nhiên cháu !
- Con cảm ơn bác - Tôi cầm điếu thuốc châm, rít một hơi dài cho tạm
tạn đi những căng thẳng và lo âu đang đè nặng trong lòng.
- Hai em từ đâu qua đây ? Mà bị ngã xe hả ?
- Em từ Hà Nội, ở đây là...
- Đây thuộc Quốc Oai - Hà Tây em !
Tôi hơi ngớ người ra, biết Quốc Oai là chỗ nào ? Lúc tâm trạng đang rối
phóng bừa đi mà chả biết là đi đâu nữa.
- Chỗ này cách Hà Nội bao xa anh ?
- Khoảng hơn 30 cây.
- Em cảm ơn hai anh ạ ! Không có hai anh thì em không biết phải làm
sao nữa ! - Tôi nhìn hai ân nhân của mình nói với giọng cảm kích vô cùng.
- Ôi giời, thanh niên khách sáo làm cái quái gì ! - Một anh cười ha hả.
- Cậu tên gì ? - Anh kia hỏi tôi.
- Em tên Hiếu.
- Anh tên Hoàng ! Còn đây là Thức.
- Vâng, hai anh chắc là người ở đây ?
- Chỉ có Thức thôi, anh là người Hà Nội.