RANH GIỚI - Trang 972

- Ngọc bay vào trong Nam rồi hả?

Nghe mẹ hỏi tôi khựng lại.

- Vâng...! - Tôi hơi lí nhí trong cổ họng.

- Thôi con đi thay quần áo đã! - Không muốn tâm trạng mình bộc lộ quá,

tôi vội đứng dậy nói lảng đi, và chuồn lẹ vào trong buồng. Mẹ cũng là
người rất tâm lý nên tôi sợ mẹ sẽ nhìn thấy biểu hiện đang không bình
thường lắm của tôi.

Một lúc sau, dì Thúy dọn cơm lên. Trong bữa cơm chiều mẹ và dì Thúy

liên tục hỏi han về tình hình học hành sắp tới, và cả về nàng nữa. Muốn trốn
tránh cũng không xong, tôi đành chọn cách trả lời lấp lửng cho qua chuyện.
Cố gắng ăn dù chẳng còn tâm trí đâu mà nuốt nữa.

***

Tôi ở nhà với mẹ mấy ngày, trong mấy ngày đấy thi thoảng tôi vẫn liên

tục nhắn tin gọi điện vào số máy nàng. Nhưng chẳng có hồi âm. Tôi ra cả
mạng nhắn tin qua Yahoo, nhưng nàng vẫn bặt vô âm tín. Dần dần cái sự
bình tĩnh trong tôi suy yếu, mất dần. Đổi chỗ cho nhưng lo âu sốt sắng lại
ùa về choáng ngợp tâm hồn.

Mấy ngày trôi qua cứ nặng nề kéo dài như mấy năm vậy. Dù thế nào thì

ít ra nàng cũng phải tìm cách gì đó nhắn tin, liên lạc với tôi. Báo tôi biết
tình hình chứ? Tại sao lại không có một chút hồi âm nào? Điều đó khiến tôi
lại càng hoang mang hơn.

- Đoàng! Đoàng!

- Chết rồi, thằng Quân nấp trong vòm! Bố thằng chó! - Tôi bực mình

giậm mạnh chuột xuống.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.