RẠP XIẾC ĐÊM - Trang 132

Khán giả chờ đợi đôi hồi nhưng không có gì xảy ra cả. Làn khói cuối

cùng nhạt đi, đám đông bắt đầu tản ra. Bailey chăm chú quan sát khi cậu đi
ngang qua, tự hỏi không biết nghệ sĩ uốn dẻo có bằng cách nào đó trốn trong
bục biểu diễn hay không, nhưng cái bục bằng gỗ rất chắc chắn và lật lên
không có gì. Cô ấy đã hoàn toàn biến mất dù rõ ràng là cô ấy chẳng thể đi
đâu được.

Bailey bước tiếp trên lối đi ngoằn ngoèo. Cậu uống hết rượu táo và tìm

chỗ vứt cốc. Ngay khi cậu bỏ cốc vào một cái thùng tối, cái cốc dường như
biến mất luôn. Bailey đi tiếp, đọc các bảng hiệu, cố gắng quyết định nên vào
lều nào. Một vài căn rất lớn, trang hoàng bằng hoa và những bảng hiệu dài
dòng giới thiệu nội dung. Nhưng mắt cậu dừng lại ở một tấm bảng nhỏ hơn,
ngay cả căn lều trưng tấm bảng đó cũng nhỏ nhắn. Dòng chữ trắng uốn lượn
như dây thừng trên nền bảng đen.

Kỳ tích của ảo giác

Lối vào rộng mở, hàng khán giả đang bước vào lều của ảo thuật gia.

Bailey tiếp bước.

Bên trong được chiếu sáng bằng một hàng nến cắm trên giá sắt đen dọc

theo mảng tường của căn lều tròn. Và bên trong không có gì ngoài vòng ghế
gỗ. Có khoảng hai mươi ghế, xếp thành hai hàng so le nhau để góc nhìn từ
mỗi ghế không bị cản trở. Bailey chọn một chỗ ở hàng trong, ngang lối vào.

Những chỗ còn lại nhanh chóng có người ngồi, trừ hai ghế: một ở ngay

bêntrái Bailey, một nữa ở bênkia vòng ghế.

Bailey lập tức nhận ra hai điều.

Một là, cậu không thấy lối vào đâu nữa. Khoảng không nơi khán giả vừa

đi vào giờ đã biến thành tường, liền thành một khối với toàn bộ căn lều.

Hai là, xuất hiện một phụ nữ tóc sẫm màu, mặc áo khoác đen ngồi ngay

bên trái Bailey. Cậu chắc chắn cô ta không ngồi đấy trước khi lối vào biến
mất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.