RẠP XIẾC ĐÊM - Trang 161

“Mấu chốt là ở chỗ phải khiến tất cả giống như tình cờ,” Lainie thì thào.

“Biến cái nhân tạo thành tự nhiên.”

“Để gắn kết các thành tố lại,” Tara kết thúc.

Celia có cảm giác đó cũng chính là công việc mà hai chị em đang làm

trong bữa tiệc tối nay. Cô cho rằng sau khi rạp xiếc đã đi vào hoạt động,
những cuộc gặp gỡ kiểu này khó có thể duy trì lâu được nếu thiếu tiếng cười
rộn rã dễ lây của hai chị em Burgess. Họ đặt những câu hỏi hoàn hảo để
mạch chuyện cứ thế trôi đi chẳng lúc nào ngừng.

Còn ông Barris là sự tương phản lý tưởng, nghiêm trang và chăm chú,

điều tiết thăng bằng cho cả nhóm.

Một chuyển động trong đại sảnh lọt vào mắt Celia. Những người khác có

thể cho rằng đó là do ánh nến phản chiếu trong gương, nhưng Celia lập tức
biết nguyên do từ đâu.

Cô lẳng lặng ra khỏi đại sảnh, tránh khỏi tầm quan sát của mọi người,

nhanh nhẹn bước vào thư viện ở bên kia phòng khách. Nơi này chỉ được
chiếu sáng bằng cụm đèn thủy tinh màu rủ xuống dọc một mảng tường, tỏa
ánh sáng ấm áp lên những giá sách gần đó nhất, phần còn lại của căn phòng
chìm trong bóng tối.

“Con không thể có một buổi tối yên ổn một mình không có bố theo sát

ư?” Celia thì thầm vào bóng tối.

“Bố không nghĩ rằng giao tế hội họp kiểu này là cách sử dụng thời gian

hợp lý,” bố cô đáp, ánh đèn trầm như mặt trời lặn hắt những dải đỏ gãy lên
một phần khuôn mặt ông và vạt áo sơ-mi.

“Bố không thể áp đặt cách con sử dụng từng khắc thời gian của mình.”

“Con đang mất tập trung,” Hector đáp.

“Làm sao con mất tập trung được,” Celia nói. “Giữa những căn lều mới

và các món đồ trang trí, con đã chủ động kiểm soát một phần quan trọng của
rạp xiếc. Giờ này nó đang đóng cửa rồi, nếu bố không để ý. Càng hiểu rõ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.