RẠP XIẾC ĐÊM - Trang 171

nhiệt tình và đầy cống hiến. Những con nghiện. Điều gì đó của rạp xiếc đã
khuấy động tâm hồn họ, và họ đau đớn khi không thấy nó.

Họ tìm đến nhau, những con người đồng thanh tương ứng. Người nọ kể

cho người kia nghe mình đã thấy rạp xiếc như thế nào, những bước chân đầu
tiên màu nhiệm ra sao. Giống như bước vào câu chuyện cổ tích dưới tấm
màn tinh tú. Họ say sưa nói về bỏng ngô bông thơm xốp, sô-cô-la ngọt ngào.
Họ dành hàng giờ bàn về chất lượng ánh sáng, sức nóng của vạc lửa. Họ
ngồi bên ly rượu, mỉm cười như trẻ con, mừng rơn khi gặp những tâm hồn
đồng điệu, dẫu chỉ trong một buổi tối. Khi ra về, họ bắt tay nhau và ôm hôn
như bằng hữu lâu ngày, dù thực ra chỉ mới quen biết, mỗi người đi một con
đường riêng nhưng họ cảm thấy bớt đơn độc hơn.

Rạp xiếc biết về họ, và trân trọng họ. Thường khi ai đó đến quầy bán vé

trong áo choàng đen và khăn quàng đỏ, họ sẽ được vẫy vào mà không cần
trả lệ phí, hoặc được tặng cốc rượu táo hay túi bỏng ngô. Các diễn viên khi
thấy họ trong khán phòng sẽ trình diễn những tiết mục đặc sắc nhất. Có
những kẻ mộng mơ đi khắp rạp xiếc, lần lượt vào từng căn lều, theo dõi từng
tiết mục. Những người khác có những nơi yêu thích mà họ hầu như không
rời đi, có khi cả đêm chỉ ở giữa Dã Thú hay trong Nhà Gương. Họ là những
người nán lại muộn nhất, tới tận những giờ cuối cùng, khi phần lớn các du
khách đã yên vị trên giường ngủ.

Thường thường, ngay trước bình mình, Le Cirque des Rêves không mang

trên mình màu sắc nào trừ những vệt nhỏ đỏ thắm.

• • •

HERR THIESSEN nhận được hàng tá thư tín từ các kẻ mộng mơ khác, và

ông hồi đáp tất cả. Có những bức thư trả lời một lần rồi thôi, có những bức
phát triển thành những trao đổi dài hơi. Những bộ sưu tập các cuộc bút đàm
qua lại như vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.