RẠP XIẾC ĐÊM - Trang 217

nhẫn chờ đợi giữa những khối gỗ lượn cong sẽ được ráp lại thành những
chiếc đồng hồ hoàn chỉnh.

“Dĩ nhiên rồi,” Celia nói, dù cô sợ rằng ông sẽ hỏi làm thế nào mà cô thực

hiện được những phép màu của mình, và cô sẽ buộc lòng phải nói dối ông.

“Cô đã đến ở cùng thành phố với tôi biết bao dịp, vậy mà đây mới là lần

đầu tiên cô đề nghị gặp mặt. Vì sao thế?”

Celia nhìn lại những bức tượng trên bàn một lần nữa trước khi đáp.

Friedrick vươn người dựng lại một vũ công ba-lê bị đổ, xoay xoay chỉnh cho
vũ công đứng thăng bằng trên đôi giày múa.

“Trước đó, tôi đã không muốn ông biết tôi là ai,” Celia nói. “Tôi đã cho

rằng ông có thể nghĩ về tôi khác đi. Nhưng sau một thời gian dài tôi cảm
thấy mình đang không thành thực. Tôi đã muốn nói với ông sự thật vài lần
rồi, và tôi không thể bỏ lỡ cơ hội được ngắm xưởng của ông. Tôi hi vọng
ông có thể tha thứ cho tôi.”

“Cô đâu có lỗi gì để tha thứ đâu,” Friedrick nói. “Người phụ nữ mà tôi

nghĩ là tôi biết khá rõ và người phụ nữ mà tôi đã luôn coi là điều bí ẩn hóa ra
lại là một người. Thật đáng ngạc nhiên, nhưng một ngạc nhiên thú vị thì
chẳng hề gì. Tuy nhiên tôi có tò mò vì sao cô lại viết lá thư đầu tiên cho tôi.”

“Tôi thích những bài viết của ông về rạp xiếc,” Celia nói. “Đó là một

quan điểm mà tôi không sao có được để nhìn nhận về rạp xiếc một cách đầy
đủ, bởi vì tôi... hiểu nó theo một cách khác. Tôi thích được nhìn rạp xiếc qua
đôi mắt của ông.” Khi cô ngước lên nhìn ông, đôi mắt màu lam dịu dàng của
ông sáng lên trong nắng chiều đang tỏa sáng qua những ô cửa sổ, soi rọi
những bụi mùn cưa trong không khí.

“Cảm ơn cô, cô Bowen,” Friedrick nói.

“Celia ạ,” cô chữa lại.

Ông trầm tư gật đầu trước khi tiếp tục chuyến tham quan.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.