Bên trong, cơ chế bắt đầu chạy, các vấu và bánh răng lướt cùng nhau khi
các vòng quay có đánh số xoay tròn về vị trí. Các kim lướt đi để chỉ đúng
giờ, những vòng quỹ đạo hành tinh đồng tâm đã về đúng trật tự.
Mọi thứ bên trong lồng chậm rãi quay, những ngôi sao bạc lấp lánh khi
chúng bắt sáng.
Ngay khi tiếng tích tắc chậm rãi nhưng đều đặn khẽ vang lên, Celia bỏ tay
ra.
Friedrick không hỏi làm thế nào cô có thể làm được. Thay vào đó, ông
mời cô dùng bữa tối. Họ nói về rạp xiếc, nhưng dành phần lớn thời gian bữa
ăn để thảo luận về sách vở và nghệ thuật, rượu và những thành phố yêu
thích. Những khoảng lặng trong cuộc đối thoại không hề ngượng ngập, dù
họ cố gắng tìm kiếm nhịp điệu chung khi nói về những điều vốn đã viết
trong các bức thư trao đổi, thường đổi từ ngôn ngữ này sang ngôn ngữ khác.
“Tại sao ông không hỏi tôi làm thế nào thực hiện được các thủ thuật?”
Celia hỏi, khi họ đã đạt tới ngưỡng mà cô chắc chắn rằng ông không chỉ đơn
giản là giữ ý về chuyện đó.
Friedrick cân nhắc câu hỏi kĩ lưỡng trước khi đáp lại. “Bởi vì tôi không
mong muốn biết,” ông nói. “Tôi muốn mình vẫn còn mù mờ, để có thể trân
trọng bóng tối hơn.”
Lời nói ấy khiến Celia hạnh phúc, cô không thể đáp lại một cách tương
xứng bằng bất kì ngôn ngữ chung nào giữa hai người, chỉ mỉm cười với ông
qua ly rượu.
“Hơn nữa,” Friedrick nói tiếp, “chắc cô được hỏi về những thứ như thế
suốt rồi. Tôi thấy mình hứng thú muốn biết về người phụ nữ kia hơn là về ảo
thuật gia. Tôi hi vọng điều đó có thể chấp nhận được.”
“Hoàn hảo,” Celia nói.
Họ cùng nhau đi tới rạp xiếc sau đó, băng qua những tòa nhà mái đỏ bừng
sáng trong ánh nắng nhạt dần, và chỉ tạm biệt khi tới sân.