RẠP XIẾC ĐÊM - Trang 232

“Cậu đã nhìn thấy mèo lớn chưa?” Poppet hỏi.

Bailey lắc đầu.

“Ồ, thế thì cậu phải nhìn cơ. Bố mẹ bọn tớ trình diễn với lũ mèo lớn; căn

lều ở phía kia kìa.” Cô chỉ về một hướng nào đó bên tay phải.

“Giống như màn biểu diễn của tụi này thôi, chỉ là với những con mèo to

hơn,” Widget giải thích.

“To hơn rất nhiều á,” Poppet phụ họa. “Báo đen và những con báo đốm

tuyết tuyệt đẹp. Chúng thực sự rất ngoan.”

“Và chúng có một căn lều nữa,” Widget nói thêm.

“Tại sao hai cậu lại không có lều?” Bailey hỏi.

“Thực ra thì bọn tớ cũng không cần,” Poppet nói. “Bọn tớ chỉ có thể biểu

diễn vài lần trong một đêm, và tất cả những gì bọn tớ cần là lũ mèo con,
vòng, dây và mấy thứ khác. Bất kì ai không nhất thiết phải có lều sẽ biểu
diễn ở bất kì chỗ nào có thể.”

“Để tăng thêm không khí,” Widget nói. “Như vậy cậu có thể nhìn thấy

phần này phần kia của rạp xiếc mà không cần phải chọn căn lều nào để vào,
chỉ cần cứ lang thang chung quanh.”

“Như thế có lẽ sẽ rất tốt với những ai còn lưỡng lự,” Bailey nói, mủm

mỉm cười khi cả Poppet và Widget bật cười to. “Quả là khó khi phải chọn
lều nào, hai cậu biết đấy, khi có bao nhiêu là lều.”

“Đúng thế thật,” Poppet nói. Cả bọn đã tới sân vạc lửa. Khuôn viên khá

đông và Bailey vẫn ngạc nhiên khi không có ai để ý tới họ mà cứ mặc định
coi họ chỉ như bất kì nhóm khách trẻ tuổi nào đó đang đi chơi tối.

“Anh đói quá,” Widget thốt lên.

“Anh thì lúc nào mà chẳng đói,” Poppet bắt bẻ. “Thế mình mua cái gì ăn

nhé?”

“Ừ,” Widget nói. Poppet le lưỡi với anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.