RẠP XIẾC ĐÊM - Trang 238

Poppet làm mặt xấu với anh trai nhưng rồi tập trung lên trên, nhìn sâu vào

bầu trời đêm trong vắt. Bailey chăm chú quan sát cô. Trông cô như thể đang
ngắm nhìn một bức tranh hay đọc một dấu hiệu từ đằng xa, mắt hơi nheo lại.

Cô đột ngột dừng lại, ấp hai bàn tay lên mặt, ép những ngón tay mang

găng trắng lên trên mắt. Widget đặt tay lên vai cô.

“Cậu ổn chứ?” Bailey hỏi.

Poppet hít sâu một hơi rồi mới gật đầu, vẫn để tay trên mặt.

“Tớ không sao,” cô nói, giọng run rẩy. “Nó rất... sáng. Nó khiến đầu tớ

nhói đau.”

Cô bỏ tay ra khỏi mặt và lắc đầu; dù là điều gì khiến cô phiền muộn, giờ

cũng đã hoàn toàn biến mất.

Trong suốt thời gian còn lại của chuyến đi, không một ai trong ba người

ngẩng lên nhìn bầu trời sao lấp lánh nữa. “Tớ xin lỗi,” Bailey khẽ nói khi họ
bước xuống một cầu thang cong cong khác để ra ngoài.

“Đó không phải là lỗi của cậu,” Poppet nói. “Lẽ ra tớ nên biết rõ hơn,

những ngôi sao gần đây luôn thế, chẳng có nghĩa gì và làm tớ đau đầu. Có lẽ
tớ nên thôi gắng sức một thời gian xem sao.”

“Em cần thứ gì đó vui vui,” Widget nói khi họ quay lại với âm thanh rộn

rã của rạp xiếc. “Vân Mê Cung chăng?”

Poppet gật đầu, đôi vai thả lỏng một chút.

“Vân Mê Cung là gì?” Bailey hỏi.

“Cậu chưa tìm thấy bất kì căn nào trong những căn lều hay ho nhất, phải

không?” Widget nói, lắc đầu. “Cậu sẽ phải quay lại đây, chúng ta không thể
đi hết tất cả trong một đêm. Có lẽ đó là lí do vì sao Poppet bị đau đầu, nó
nhìn thấy cảnh chúng tôi phải lôi cậu đi qua từng căn lều một để thấy những
gì cậu đã bỏ lỡ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.