NHỮNG GAM XÁM
LONDON, THÁNG GIÊNG 1874
Tòa nhà màu xám như vỉa hè bên dưới và bầu trời phía trên, lúc ẩn lúc
hiện như những đám mây, như thể nó có thể tan biến vào không trung mà
không ai hay. Tường đá xám chẳng có gì đặc biệt khiến tòa nhà như lẫn vào
khung cảnh xung quanh, trừ một tấm biển rỉ mèm treo trên cửa. Thậm chí bà
hiệu trưởng ở bên trong cũng mặc tuyền một màu đen như than.
Ấy vậy mà người đàn ông mặc đồ xám như không ăn nhập với khung
cảnh ấy.
Đường cắt may trên trang phục ông ta quá gọn gàng. Đôi găng tay trắng
tinh đặt trên cán ba-toong sáng bóng. Ông nói tên nhưng bà hiệu trưởng hầu
như quên ngay, và quá xấu hổ không dám bảo ông nhắc lại. Sau đó, khi phải
ký giấy tờ, chữ ký của ông uốn lượn đến mức không thể đọc được, và vài
tuần sau văn bản đã ký đó sẽ bị thất lạc.
Ông trình bày những tiêu chí kỳ lạ mà ông đang tìm kiếm. Bà hiệu trưởng
bối rối, nhưng sau vài câu hỏi và vài lời giải thích, bà dẫn ba đứa trẻ đến
trước ông: hai bé trai và một bé gái. Người đàn ông muốn được nói chuyện
riêng với từng đứa và bà hiệu trưởng miễn cưỡng đồng ý. Cậu bé đầu tiên
chỉ tiếp chuyện trong vài phút trước khi bị từ chối. Khi cậu đi qua sảnh, hai
đứa trẻ kia nhìn cậu ý muốn biết phải chuẩn bị tinh thần như thế nào, nhưng
cậu bé chỉ lắc đầu.
Cô bé bị giữ lại lâu hơn, nhưng cũng không được nhận, vầng trán cô bé
nhăn lại vì bối rối.
Rồi cậu bé còn lại được đưa vào phòng để nói chuyện với người đàn ông
mặc đồ xám. Cậu được bảo hãy ngồi xuống cái ghế trước bàn giấy, trong khi