Chẳng nói chẳng rằng, người đàn ông mặc đồ xám ném cây ba-toong của
mình về phía cậu bé. Cậu giơ một tay lên bắt mà không hề giật mình, dù mắt
cậu bối rối nheo lại khi hết nhìn cây gậy lại ngó sang người đàn ông. Người
đàn ông gật đầu với chính mình và lấy lại cây gậy chống, rút một chiếc khăn
tay nhạt màu ra khỏi túi và lau dấu vân tay của cậu bé in trên đó. Ông ta nói:
“Rất tốt. Cậu sẽ theo học ta. Ta bảo đảm rằng ta có rất nhiều sách. Ta sẽ sắp
đặt mọi việc cần thiết, rồi chúng ta lên đường.”
“Cháu có được lựa chọn không ạ?”
“Cậu muốn ở lại đây sao?”
Cậu bé cân nhắc trong chốc lát rồi đáp:
“Không ạ.”
“Tốt lắm.”
“Ông không muốn biết tên cháu ư?” cậu bé hỏi.
“Những cái tên chẳng quan trọng như người ta vẫn tưởng,” người đàn ông
mặc đồ xám nói. “Ở đây hoặc những người từng là cha mẹ cậu cần một cái
mác để nhận biết cậu, nhưng ta chẳng quan tâm và nó cũng chẳng có ý nghĩa
gì với ta. Nếu bất cứ khi nào cảm thấy cần một cái tên, cậu cứ tự tìm cho
mình một cái. Còn bây giờ thì chẳng cần thiết.”
Cậu bé được cho về thu dọn mấy món đồ mọn, bỏ cả vào một cái túi con.
Người đàn ông mặc đồ xám ký các giấy tờ và đáp lại những câu hỏi của bà
hiệu trưởng bằng những lời mà bà hoàn toàn chẳng hiểu gì, nhưng bà không
phản đối cho cậu bé rời trường.
Khi cậu bé đã sẵn sàng, người đàn ông mặc đồ xám đưa cậu ra khỏi tòa
nhà màu xám, và không hề quay lại.