RẠP XIẾC ĐÊM - Trang 241

“Vì sao lại gọi là mê cung vậy?” Bailey hỏi.

“Rồi cậu sẽ biết,” Widget nói.

Họ men theo lối đi và nó khẽ khàng đu đưa, như con tàu trên mặt nước.

Bailey chật vật giữ thăng bằng khi ngước lên nhìn.

Có những tấm sàn được giữ lơ lửng bởi dây thừng hoặc xích ròng từ trên

cao. Ở những lưng chừng thấp hơn, có những cột lớn xuyên qua hàng lớp
sàn, mặc dầu Bailey không thể nói chắc được liệu chúng có xuyên thẳng lên
tới đỉnh hay không. Mấy nơi khác có những thác vải màn buông xuống, chỗ
khác dây thừng rơi rủ như những dải ruy-băng.

Họ dừng lại ở phía xa, nơi lối đi đung đưa đủ gần để nhảy lên một trong

mấy tấm sàn thấp hơn.

Bailey nhặt một khối cầu màu trắng lên. Nó nhẹ hơn vẻ ngoài, mềm mại

như lông mèo con. Khắp lều, mọi người ném những khối cầu này vào nhau
như những quả bóng tuyết, nhưng thay vì vỡ tan chúng bật khỏi mục tiêu,
lững lờ trôi xuống. Bailey tung một quả trong tay và đi theo sau Poppet và
Widget.

Ngay khi đi được vài bước vào bên trong kết cấu, Bailey có thể hiểu vì

sao nó được gọi là mê cung. Cậu đã nghĩ tới các bức vách, góc quanh và ngõ
cụt, nhưng cái này hoàn toàn khác. Những tấm sàn được treo ở mọi độ cao:
có những cái thấp ngang đầu gối hoặc ngang hông cậu, có những cái vươn
cao quá đầu, chồng lấp lên nhau không theo qui tắc nào. Nó là một mê cung
mà từ dưới lên trên cũng hệt như từ hai bên vào.

“Gặp lại sau nhé,” Widget nói, rồi nhảy phóc lên một tấm sàn gần đó và

leo lên cái ở phía trên.

“Widge luôn đi thẳng một lèo lên tới đỉnh,” Poppet nói. “Anh ấy biết

được mọi lối đi nhanh nhất để tới đó.”

Bailey và Poppet chọn lối đi thong thả hơn, hai người chọn ngẫu nhiên

những tấm sàn để leo lên, chui qua những thác vải màn trắng và cẩn trọng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.