RẠP XIẾC ĐÊM - Trang 262

“Tôi đã bị nghe thuyết giảng một bài về màn cộng tác đấy,” Celia nói.

“Bố tôi gọi nó là trò giao phối vô liêm sỉ, ông chắc hẳn phải rất nhọc công
mới nghĩ ra được lời sỉ nhục đáng giá như thế. Ông thấy có gì đó lòe loẹt,
phô trương khi kết hợp các kĩ năng lại như vậy, và tôi thì chưa bao giờ hiểu
vì sao. Tôi ngưỡng mộ Mê Hồn Trận, tôi đã rất vui khi tạo thêm các căn
phòng. Tôi đặc biệt yêu hành lang mà anh làm cho có tuyết rơi ấy, để anh có
thể nhìn thấy dấu chân những người khác để lại khi đi tìm lối ra.”

“Tôi chưa từng nghĩ tới nó theo cách khiêu khích đến thế,” Marco nói.

“Tôi hi vọng sẽ thăm lại Mê Hồn Trận với suy nghĩ đó trong đầu. Nhưng tôi
tưởng bố cô sẽ không thể đưa ra nhận xét về những vấn đề như thế nữa cơ
mà.”

“Ông ấy không chết,” Celia nói, lại ngẩng lên nhìn trần phòng. “Chuyện

này cũng khó giải thích.”

Marco quyết định không yêu cầu cô cố giải thích mà thay vào đó, anh

quay lại chủ đề rạp xiếc.

“Cô thích nhất căn lều nào?” anh hỏi.

“Vườn Băng,” Celia trả lời mà không cần dừng lại nghĩ ngợi.

“Vì sao?” Marco hỏi.

“Bởi cảm giác mà nó mang lại,” cô nói. “Giống như bước vào một giấc

mơ. Như thể một nơi nào đó khác biệt hoàn toàn và không chỉ đơn thuần là
một căn lều. Có lẽ chỉ vì tôi thích tuyết. Làm thế nào mà anh lại nảy ra ý
tưởng đó thế?”

Marco hồi tưởng về quá trình, vì trước đây anh chưa bao giờ được yêu

cầu giải thích nguồn gốc ý tưởng của mình. “Tôi đã nghĩ có thể sẽ thú vị khi
có một nhà kính, nhưng dĩ nhiên không được có nhiều màu,” anh nói. “Tôi
đã nảy ra rất nhiều phương án trước khi quyết định sẽ tạo mọi thứ từ băng.
Tôi thấy vui vì cô thấy nó giống như một giấc mơ, bởi đó là nơi cốt lõi của ý
tưởng này xuất phát.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.