RẠP XIẾC ĐÊM - Trang 277

“Ta đã gặp cô ấy. Ta không có tư cách gì để nói là ta biết cô ấy trên bất kì

phương diện nào.”

“Thầy đã biết chính xác cô ấy là ai trước khi chuyện này bắt đầu và thầy

chưa bao giờ nghĩ là sẽ nói với con ư?”

“Ta đã không cho là cần thiết.”

Một nhóm khách lững thững từ phòng ăn vào phòng vũ hội, một lần nữa

khiến những cánh hoa hồng dạt đi. Marco đi cùng người đàn ông mặc bộ đồ
xám qua thư viện, trượt mở tấm thủy tinh màu để bước vào một gian phòng
giải trí vắng vẻ và tiếp tục cuộc đối thoại.

“Mười ba năm và không một lời nào, vậy mà giờ thầy lại muốn nói

chuyện với con ư?” Marco hỏi.

“Ta không có điều gì cụ thể để nói với cậu cả. Ta chỉ đơn giản muốn ngăn

cuộc đối thoại của cậu... và cô Bowen.”

“Cô ấy biết tên thầy.”

“Rõ ràng là cô ấy có trí nhớ rất tốt. Cậu muốn thảo luận gì nào?”

“Con muốn biết liệu có phải con đang làm tốt hay không,” Marco nói,

giọng trầm và lạnh lẽo.

“Những bước tiến của cậu đáng kinh ngạc,” người thầy nói. “Công việc

của cậu ở đây ổn định, cậu có một vị thế thích hợp để từ đó tiếp tục.”

“Vậy mà con không thể là chính mình. Thầy dạy con tất cả và rồi thầy để

con ở đây, vờ vĩnh làm một thứ vốn không phải là con, trong khi cô ấy lại ở
sân khấu trung tâm, làm chính xác những điều cô ấy vẫn làm.”

“Nhưng không một ai trong căn phòng đó tin như thế. Họ nghĩ cô ấy chỉ

đang đánh lừa họ. Những gì họ thấy được ở cô ấy cũng chẳng nhiều hơn
những gì họ thấy ở cậu, cô ấy chỉ đơn giản là dễ nhận ra hơn mà thôi. Cậu
cũng có thể làm chẳng kém gì cô ấy mà không cần phải biến nó thành màn
trình diễn khoa trương và màu mè. Cậu có thể duy trì được sự ẩn danh tương

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.