RẠP XIẾC ĐÊM - Trang 31

NGƯỜI ĐÀN ÔNG MẶC ĐỒ XÁM đưa cậu bé đi Pháp một tuần. Không

hẳn là một kỳ nghỉ, chuyến đi không được báo trước và cái va-li nhỏ được
chuẩn bị mà cậu không hề hay biết.

Cậu hình dung chắc hẳn sẽ có hình thức bài học nào đó được kết hợp

trong chuyến đi, nhưng hóa ra không có. Sau ngày đầu tiên, cậu tự hỏi phải
chăng chỉ việc thăm thú thưởng thức các món ăn, mê mẩn bánh mỳ mới ra lò
giòn tan trong những hiệu boulangeries

[3]

với đủ các loại pho-mát trên đời.

Họ đến thăm những bảo tàng yên tĩnh vào giờ vắng khách. Cậu bé cố hết

sức nhưng không tài nào bước được êm như ru qua các gian trưng bày như
người thầy, nên ngại ngùng khi mỗi lần mình đặt gót lại có tiếng động vang
lên. Cậu xin một cuốn sổ ghi chép nhưng ông thầy nhất quyết rằng cậu phải
cố gắng lưu giữ hình ảnh bằng trí nhớ của mình.

Một tối nọ, cậu bé được đến nhà hát.

Cậu nghĩ chắc sẽ được xem kịch hoặc múa ba-lê, nhưng hóa ra màn trình

diễn lại rất khác thường.

Người đàn ông trên sân khấu, một gã tóc vuốt mượt và để râu quai nón,

với đôi găng trắng cử động như chim trên nền bộ vét đen, trình diễn những
ngón đánh lừa sơ đẳng và thủ thuật thô kệch. Chim biến mất khỏi những cái
lồng có đáy giả, khăn tay rút từ túi ra sẽ được giấu lại vào cổ tay áo.

Cậu bé theo dõi vị ảo thuật gia và số khán giả không mấy đông đúc một

cách hiếu kỳ. Có vẻ họ cũng thích những trò bịp đó, thỉnh thoảng lại lịch sự
vỗ tay tán thưởng.

Sau buổi biểu diễn, cậu bé hỏi thầy, và câu trả lời là vấn đề này sẽ chưa

được bàn đến cho tới khi họ trở về London vào cuối tuần.

Tối hôm sau, cậu bé được tới một nhà hát lớn hơn, và một lần nữa phải

một mình theo dõi buổi diễn. Khán giả chật cứng khiến cậu hồi hộp, cậu
chưa bao giờ ở giữa đám đông lớn đến vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.