RẠP XIẾC ĐÊM - Trang 315

Nhưng em không chắc là bản thân em muốn vĩnh viễn bị giam lại trong một
cái cây, anh có thế không?”

“Anh nghĩ là còn tùy vào cái cây,” Marco nói.

Anh quay sang cái cây màu đỏ và nó tỏa sáng hơn, màu đỏ của than hồng

đổi dần sang sắc sáng ấm áp của ngọn lửa.

Những cái cây xung quanh cũng thay đổi.

Khi ánh sáng từ các cây tăng lên, nó trở nên sáng đến mức Celia phải

nhắm mắt lại.

Mặt đất dưới chân cô dịch chuyển, đột nhiên không còn vững chãi, nhưng

Marco đặt bàn tay lên eo cô để giữ cô đứng vững.

Khi cô mở mắt ra, họ đang đứng trên boong một con tàu giữa đại dương.

Chỉ có điều con tàu này được làm từ những cuốn sách, cánh buồm của nó

là hàng ngàn trang sách chồng lên nhau, và biển cả nơi nó đang lướt trên là
mực một màu đen thẫm.

Những đốm sáng nhỏ xíu xuất hiện dọc bầu trời, như những ngôi sao bị

cột lại tỏa sáng như mặt trời.

“Anh đã nghĩ một nơi nào đó mênh mông sẽ thật tuyệt sau khi nói về

những không gian bó hẹp,” Marco nói.

Celia bước tới mép boong tàu, chạy bàn tay dọc theo gáy những cuốn

sách tạo thành lan can. Một làn gió nhẹ đùa nghịch tóc cô, mang theo mùi
hương tê tê của những cuốn sách bụi bặm và mực đậm màu.

Marco bước tới và đứng cạnh cô khi cô nhìn vào mặt biển lúc nửa đêm

đang kéo dài tới tận chân trời rõ nét mà không thấy bờ.

“Đẹp quá,” cô nói.

Cô liếc xuống nhìn bàn tay phải của anh đang đặt trên lan can, cau mày lại

khi ngắm những ngón tay trần không dấu vết của anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.