cách chỉ nhìn vào những khả năng khác, những lối đi khác.
Nghe từ chính đôi môi anh lại là một chuyện hoàn toàn khác. Ngay khi
anh nói ra những từ ấy, một kí ức bị lãng quên tự tìm đường quay trở lại tâm
trí cô. Hai dáng hình màu xanh lục ở giữa một phòng vũ hội sống động, đắm
chìm trong ái tình tới mức toàn bộ căn phòng rực lên vì sức nóng.
Cô nói anh hãy rút một lá bài. Việc anh đồng ý khiến cô ngỡ ngàng.
Nhưng lá bài anh rút là La Papessa thì không.
Khi anh rời đi, Isobel gỡ tấm biển cho buổi tối xuống. Thi thoảng cô gỡ
biển sớm, hoặc vì những lúc cô thấy chán phải giải bài cho mọi người hoặc
vì cần nghỉ ngơi. Thường thì cô dành thời gian này với Tsukiko, nhưng thay
vì ra ngoài tìm người nghệ sĩ uốn dẻo kia, đêm nay cô ngồi một mình ở bàn,
tráo bộ bài tarot của mình một cách điên cuồng.
Cô lật ngửa một lá bài lên, rồi một lá khác và một lá khác.
Chỉ có toàn những lưỡi gươm. Hàng dãy những lưỡi gươm chĩa lên. Bốn.
Chín. Mười. Một quân át đơn độc.
Cô gom chúng lại thành tụ.
Cô bỏ mặc những lá bài ấy và xoay sang một thứ khác. Cô giữ chiếc hộp
để mũ này ở dưới bàn. Đó là nơi an toàn nhất mà cô có thể nghĩ ra, nơi dễ
nhất để cô có thể lấy được. Thường thì cô cũng quên bẵng rằng nó ở đó, bị
giấu kín dưới tấm vải trùm bằng nhung. Luôn luôn bị ngăn lại giữa cô và
những vị khách tới xem bói. Một sự hiện diện không được thừa nhận.
Giờ thì cô cho tay xuống dưới bàn và kéo nó ra khỏi bóng tối của tấm vải
trùm và đưa nó ra trước ánh nến chập chờn.
Chiếc hộp đựng mũ giản dị có hình tròn, phủ lụa đen. Nó không có chốt
hay khóa, nắp được buộc bằng hai sợi ruy-băng, một đen và một trắng, thắt
lại bằng những nút thắt cẩn trọng.
Isobel đặt chiếc hộp lên trên bàn và phủi lớp bụi dày trên mặt hộp, mặc dù
phần lớn bụi vẫn bám vào những sợi ruy-băng. Cô chần chừ, nghĩ một lát