RẠP XIẾC ĐÊM - Trang 369

“Tại sao chị lại ở đây?” Celia bật lại.

“Tôi được thuê làm nghệ sĩ uốn dẻo.”

Celia đặt bát trà xuống.

“Tôi không có tâm trạng để nghe chuyện này, Tsukiko,” cô nói.

“Nếu chọn lựa câu hỏi cẩn trọng hơn thì có thể cô sẽ nhận được câu trả lời

đáng hài lòng hơn đấy.”

“Tại sao chị chưa bao giờ nói với tôi rằng chị biết về thử thách đó?” Celia

hỏi. “Rằng chính chị cũng đã tham gia?”

“Tôi đã có một thỏa thuận rằng sẽ không bao giờ tiết lộ bản thân trừ phi

được hỏi trực diện,” Tsukiko trả lời. “Nói lời thì giữ lấy lời.”

“Tại sao từ đầu chị lại đến đây?”

“Tôi tò mò. Đã chẳng có cuộc đấu nào kể từ lần tôi tham gia. Tôi vốn

không định ở lại.”

“Tại sao chị lại ở lại?”

“Tôi thích Monsieur Lefèvre. Đấu trường của tôi là một nơi yên ả hơn,

còn lần này có vẻ như địa điểm thi đấu là độc nhất vô nhị. Chẳng mấy khi
khám phá ra được những nơi thực sự độc đáo. Tôi đã ở lại để quan sát.”

“Chị đã theo dõi chúng tôi,” Celia nói.

Tsukio gật đầu.

“Kể cho tôi nghe về trận đấu đi,” Celia nài nỉ, hi vọng nhận được lời hồi

đáp cho câu hỏi gợi mở vì Tsukiko đã thẳng thắn hơn.

“Có nhiều điều hơn cô nghĩ,” Tsukiko nói. “Bản thân tôi đã chẳng hiểu gì

về luật chơi khi đó. Không chỉ về những gì cô gọi là pháp thuật. Cô tin rằng
thêm một căn lều mới cho rạp xiếc là một bước đi ư? Còn hơn thế nữa. Mỗi
việc cô làm, mỗi thời khắc của ngày và đêm là một bước động thủ. Cô mang
bàn cờ theo mình, nó không chỉ bó hẹp giữa những tấm bạt và những dải

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.