RẠP XIẾC ĐÊM - Trang 419

qui hồi các giác quan sau một chuyến đi như thế. Cô ấy có nói với anh là
chúng ta có điểm chung không?”

Marco nhớ lại Isobel có nhắc tới Celia và một người nữa, nhưng không cụ

thể là ai.

“Không,” anh nói.

“Chúng ta đều là học trò cũ của cùng một người thầy,” Tsukiko đáp. Đầu

điếu thuốc cháy rực lên khi cô rít bóng tối vào mình. “Vỏ bọc tạm thời thôi,
tôi e là thế,” cô nói thêm khi họ tiến tới một tấm rèm khác. Cô kéo rèm và
không gian ngập tràn ánh sáng rực rỡ tỏa ra từ khuôn viên. Cô ra hiệu cho
Marco bước ra ngoài, vào cơn mưa và rít một hơi thuốc khi anh ngoan
ngoãn bước qua tấm rèm đã mở, cố hiểu câu nói cuối của cô.

Đèn trang hoàng những căn lều đều tắt, nhưng ở chính giữa sân, vạc lửa

đang cháy sáng, sinh động và trắng loáng. Cơn mưa lất phất lấp lánh rơi
quanh nó.

“Đẹp thật,” Tsukiko nói, bước vào trong sân cùng anh. “Vì nó, tôi thừa

nhận tài năng của anh.”

“Cô là học trò cũ của Alexander sao?” Marco hỏi, không chắc là mình đã

hiểu.

Tsukiko gật đầu.

“Tôi chán ngán phải viết các thứ vào sách, nên bắt đầu xăm chúng lên cơ

thể mình. Tôi không thích để tay dính bẩn,” cô nói, ý chỉ những ngón tay bị
giây mực của anh. “Tôi ngạc nhiên là ở thử thách này ông ấy đã đồng ý chọn
một đấu trường mở như vậy. Ông ấy vốn ưa thích ẩn dật. Có lẽ ông ấy
không hài lòng với cách trận đấu tiến triển.”

Vừa nghe cô, Marco vừa nhận ra người nghệ sĩ uốn dẻo hoàn toàn khô

ráo. Mỗi giọt mưa rơi xuống Tsukiko đều lập tức xèo xèo thành hơi bốc lên
ngay khi vừa chạm tới cô.

“Cô đã thắng trận đấu cuối,” anh nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.