RẠP XIẾC ĐÊM - Trang 420

“Tôi đã sống sót trong trận đấu cuối,” Tsukiko chỉnh lại.

“Khi nào thế?” Marco hỏi khi họ bước về phía vạc lửa.

“Chuyện đã kết thúc cách đây tám mươi ba năm, sáu tháng, và hai mươi

mốt ngày. Hôm ấy hoa anh đào nở rộ.”

Tsukiko rít một hơi thuốc dài trước khi tiếp tục. “Những ông thầy của

chúng ta chẳng thể hiểu được,” cô nói. “Bị ràng buộc với một ai đó theo
cách ấy. Họ quá già cỗi, quá xa lạ với cảm xúc của chính mình. Họ không
còn nhớ được cảm giác sống và thở giữa cuộc đời này. Họ nghĩ thật đơn giản
khi đẩy hai người bất kì đến chỗ đối chọi nhau. Không bao giờ là đơn giản
cả. Đối thủ trở thành cách anh định nghĩa cuộc đời mình, cách anh định
nghĩa bản thân. Anh và đối thủ cần nhau như hơi thở. Rồi họ hy vọng người
chiến thắng có thể tiếp tục mà không cần tới điều đó. Cũng giống như chia
cắt cặp song sinh Murray rồi trông đợi rằng chúng không mảy may thay đổi
gì. Chúng có thể bình an vô sự nhưng không toàn vẹn. Anh yêu cô ấy, đúng
không?”

“Hơn bất cứ điều gì trên đời này,” Marco nói.

Tsukiko gật đầu tư lự.

“Đối thủ của tôi tên là Hinata. Da cô ấy thơm mùi gừng và kem. Tôi cũng

đã yêu cô ấy hơn bất cứ điều gì trên đời. Vào cái ngày hoa anh đào nở rộ đó,
cô ấy đã tự thiêu. Đốt một cột lửa và bước vào nó như thể đó là nước vậy.”

“Tôi rất tiếc,” Marco nói.

“Cảm ơn anh,” Tsukiko đáp, nụ cười bình thường vốn rạng rỡ giờ chỉ nhợt

nhạt thoảng trên môi. “Đó là điều cô Bowen đang định làm cho anh. Để anh
thắng cuộc.”

“Tôi biết.”

“Tôi không mong nỗi đau ấy xảy đến với bất kì ai. Trở thành kẻ thắng

cuộc. Hinata có lẽ đã ao ước điều này,” Tsukiko nói khi họ tiến tới vạc lửa,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.